Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 34: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 32

Trước Sau

break

“Trong phòng khách có một chiếc ghế sofa rất dài, rất dài. Nặc Nặc thích đặt búp bê lên đó. Từ trái qua phải, vừa đúng có thể xếp mười con. Như vậy, chúng có thể cùng Nặc Nặc lén xem TV… Nặc Nặc sẽ không còn một mình nữa.”

Gương mặt của Nặc Nặc phủ kín toàn bộ màn hình, cô đang dùng lời nói để "sắp đặt" không gian của “phòng khách”.

Vừa dứt lời, sau lưng Lục Ly lập tức vang lên một tiếng động nhẹ.

Lạc Gia Bạch quay đầu nhìn trước, sắc mặt nghiêm trọng:

“Sau lưng chúng ta… Xuất hiện một cái ghế sofa.”

“Chính là chiếc sofa rất dài mà cô bé vừa nói.”

Chúc Nguyệt đang đếm những con búp bê trên sofa, bỗng mở to mắt kinh hãi:

“Chỉ có bảy con búp bê…”

Ở giữa ghế, bị bỏ trống.

Vừa đúng ba chỗ trống.

Mà bọn họ, cũng đúng ba người.

Giọng của Nặc Nặc vẫn chưa dừng lại:

“Tan học xong, Nặc Nặc chỉ kịp xem tin tức với dự báo thời tiết, sau đó là không xem được nữa… Vì ba sắp về rồi.”

Cô đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó đầy kích động, giọng nói cũng vì thế mà cao vút, chói tai.

“Khi ba đi lên lầu, ông ấy lảo đảo, bước chân nặng nề, Nặc Nặc ngồi trong phòng khách cũng nghe thấy được tiếng ông về. Lúc đó Nặc Nặc phải nhanh chóng tắt tivi, vì ba rất ghét mấy đứa trẻ ham chơi, không chịu học hành!"

"Cái bàn trà trước ghế sofa thật vướng víu, trên đó chất đầy đồ đạc. Nếu không vì cái bàn đó cứ làm Nặc Nặc vấp té, khiến Nặc Nặc không kịp tắt tivi, thì ba đã không phát hiện Nặc Nặc đang xem trộm rồi!”

Lúc này, đầu gối của Lục Ly bỗng cảm nhận được một thứ gì đó lạnh ngắt chạm vào.

Cậu quay đầu nhìn xuống.

Không chỉ có ghế sofa, mà giờ còn xuất hiện thêm cả một chiếc bàn trà.

Và quả thật, trên bàn trà chất đầy đủ thứ:

Những thùng hàng bị xé tung nằm lộn xộn.

Những hộp cơm mua ngoài đã ăn hết, xếp chồng lên nhau đầy dầu mỡ.

Những chai bia uống dở bị bóp méo, không ai dọn đi...

Một cái nhìn thôi cũng đủ thấy cảnh tượng trước mắt bừa bộn, dơ dáy, tồi tàn.

Khiến ai nhìn vào cũng không khỏi nhíu mày.

Không khó hiểu vì sao Nặc Nặc lại dễ vấp ngã như vậy.

Sống trong một môi trường như thế này, chuyện một đứa trẻ có cảm xúc bất ổn hoàn toàn có thể lý giải.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” 

Ngón tay Nặc Nặc chậm rãi di chuyển sang bên phải trên màn hình: 

“Ái chà, sao búp bê lại thiếu mất ba con nhỉ? Chắc là bị Buck tha đi chơi rồi.”

“Nhưng không sao cả.” 

Cô nở nụ cười ngọt ngào:

“Vừa hay mọi người đến rồi, hãy ở lại xem tivi cùng Nặc Nặc nhé!”

Ngón tay cô dừng lại ngay vị trí của Lục Ly, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại một cách nâng niu.

“Đặc biệt là anh đấy, em đã để dành chỗ chính giữa cho anh. Nếu anh cũng biến thành búp bê, em sẽ ôm anh xem tivi.”

Không ngờ lại được “boss” ưu ái dành hẳn chỗ VIP để xem tivi, Lục Ly liền lịch sự nói:

“Cảm ơn.”

“Không có gì đâu.” 

Nặc Nặc cười rạng rỡ:

“Nhưng anh nói chuyện cũng vui thật, nếu biến thành búp bê thì sẽ không nói được nữa… Em thật khó lựa chọn quá.”

“Thôi được rồi, để Nặc Nặc cho các anh xem hai chương trình mà Nặc Nặc thích nhất nhé: Dự báo thời tiết thì có thể xem bao nhiêu lần cũng được, còn bản tin thì mỗi đoạn dài 20 giây, chỉ được xem 5 lần thôi.”

Từ chiếc tivi nơi Nặc Nặc đang xuất hiện, phát ra tiếng điện rè rè nho nhỏ:

“Zzzzz”

Chiếc TV bên cạnh đột ngột sáng lên, hiển thị hình ảnh y hệt như chiếc trước đó.

Giờ đây, trong cả hai chiếc TV đều xuất hiện hình ảnh Nặc Nặc.

Hai giọng nói của cô vang lên đồng thời, chồng chéo lên nhau, tạo nên một cảm giác quái dị rợn tóc gáy:

“Ba sắp về rồi… Nặc Nặc không muốn bị phạt… Nên mọi người phải tắt đúng chiếc TV…”

“Nếu tắt nhầm… Zè zè… Thì mọi người sẽ mãi mãi… Zè zè… Ở lại chơi với Nặc Nặc…”

Ngay sau đó, hai chiếc TV cùng chuyển sang màn hình nhiễu sóng.

Nặc Nặc biến mất khỏi màn hình.

Lạc Gia Bạch cau mày lặp lại:

“Tắt đúng cái TV?”

Anh nhìn quanh khắp căn phòng:

“Trên trần, ngoài hai cái vừa sáng lên lúc nãy, vẫn còn hơn chục cái chưa bật.”

“Trên bốn bức tường cũng có hơn chục màn hình TV, cộng lại gần một trăm cái, chúng ta làm sao biết được cái nào là đúng chứ!”  

Lạc Gia Bạch sốt ruột kêu lên.

Chúc Nguyệt thì lại lo lắng một chuyện khác:

“Sao tới giờ vẫn chưa thấy Tề Minh Đạt với thằng đệ của hắn? Hay lại chia nhóm để vượt ải rồi?”

Cô nhìn chằm chằm vào năm bức tường dày đặc màn hình, vô thức lùi lại vài bước.

Những chiếc TV chen chúc sát nhau, giống như một đống hà bám đầy trên thân tàu trong thế giới cyberpunk, khiến ai mắc chứng sợ vật thể dày đặc cũng phải rùng mình.

Lạc Gia Bạch hừ lạnh:

“Chia nhóm cũng được, đỡ phải mất công canh người khác đâm sau lưng. Tốt nhất là hai thằng ‘anh em tốt’ đó tự trở mặt, lên được tầng hai chỉ còn một đứa sống sót là ngon.”

“Im lặng.” 

Lục Ly lạnh lùng, cắt ngang cuộc đối thoại.

Cậu giơ tay chỉ lên trần nhà:

“Có hình ảnh mới rồi.”

Hình ảnh nhiễu sóng kết thúc, hai chiếc TV đặt sát nhau đồng thời sáng lên, hiện ra cùng một cảnh quay.

Trên màn hình là một người phụ nữ mặc vest chỉnh tề, hai tay đan vào nhau, đứng ở bên phải khung hình.

Phía bên trái là một màn hình phụ lớn, đang chiếu bản đồ, có vẻ là bắt đầu bản tin thời tiết.

Người phụ nữ không có khuôn mặt.

Khung hình cũng bị đóng băng.

Khi ba người cùng ngẩng đầu nhìn lên, màn hình bên trái là bên đầu tiên bắt đầu chuyển động.

Từ xa vang lên một giọng phát thanh viên rõ ràng, chuẩn từng chữ:

[Xin chào quý vị, hôm nay là ngày 24 tháng 3, chào mừng đến với chương trình dự báo thời tiết. Sau đây là thông tin về tình hình thời tiết trong tuần tới.]

[Tuần tới trời nắng kéo dài, rất thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Hãy cùng gia đình tận hưởng ánh nắng tuyệt vời nhé. Chúc quý vị một cuộc sống vui vẻ!]

Người phụ nữ lần lượt giới thiệu về sương mù, tầm nhìn xa và các thông tin khác.

Vài phút sau, bản tin kết thúc.

Màn hình bên trái đóng băng lại, thì đến lượt màn hình bên phải bắt đầu chuyển động.

Giọng nói của người phụ nữ giống hệt lúc nãy, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác:

[Xin chào quý vị, hôm nay là ngày 24 tháng 3, chào mừng đến với chương trình dự báo thời tiết. Sau đây là thông tin về tình hình thời tiết trong tuần tới.]

[Tuần tới trời nhiều mây chuyển âm u, bắt đầu từ ngày 26 sẽ có mưa nhỏ kéo dài. Khi ra ngoài nhớ mang theo ô và chú ý an toàn khi đi lại!]

Sau khi cả hai màn hình đều phát xong, màn hình bên trái lại bắt đầu phát lại từ đầu, lặp đi lặp lại.

“Nếu tôi không nghe nhầm.” 

Lạc Gia Bạch gãi đầu mơ hồ:

“Người dẫn chương trình đều nói là dự báo thời tiết ngày 24 tháng 3 đúng không? Sao một bên thì bảo tuần sau trời nắng đẹp, còn bên kia lại nói là có mưa? Chẳng phải mâu thuẫn quá à?”

Lục Ly trầm ngâm: “Vì một trong hai bản tin là sai.”

Xem ra thử thách lần này vẫn là một câu hỏi trắc nghiệm, lựa chọn đúng hoặc sai.

Nặc Nặc vừa rồi đã nói:

Phải tắt chiếc tivi đúng.

Lạc Gia Bạch vắt óc suy nghĩ, liếc nhìn chiếc bàn trà bừa bộn trước mặt, ánh mắt sáng lên:

“Chỗ duy nhất trong phòng có thể tìm được manh mối chính là cái bàn trà này! Trên đó chất đống đủ thứ, biết đâu là muốn chúng ta dọn sạch, rồi manh mối sẽ lộ ra!”

Lục Ly bước đến giữa ghế sofa và bàn trà, đột ngột dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” 

Lạc Gia Bạch vừa mới tiến lại gần bàn đã bị mùi rác từ đống hộp đồ ăn bốc lên xộc thẳng vào mũi, anh ta nhăn nhó bịt mũi, giọng nói nghẹt lại:

“Cậu cũng chịu không nổi mùi này chứ gì? Thật là bẩn kinh khủng! Nhìn cái nhà thế này, chắc chắn là không ai thèm dọn dẹp, đúng là lười hết chỗ nói!”

Lục Ly ngồi xuống, đưa tầm mắt ngang với mặt bàn trà.

“Dưới bàn có một ngăn kéo.”

Cậu thử kéo ra, nhưng ngăn kéo đã bị khóa.

Lục Ly suy nghĩ một chút, rồi mở vòng tay, lấy ra phần thưởng vượt ải tầng 4 mà Nặc Nặc đưa, một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa tra vào ổ, xoay một cái, ổ khóa bật mở.

Ngăn kéo được kéo ra, bên trong lặng lẽ nằm một vật.

“Cậu mở

được thật kìa!” 

Lạc Gia Bạch phấn khích kêu lên.

“Là… điều khiển tivi sao?”

Anh ta thò đầu nhìn vào, sắc mặt vừa phức tạp vừa kinh ngạc:

“Còn là điều khiển có bọc túi ren hoa chống bụi nữa?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc