Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 33: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 31

Trước Sau

break

“Chỉ cần tôi làm được... Chuyện gì tôi cũng đồng ý!” 

Khuôn mặt bê bết máu của Chúc Nguyệt áp chặt dưới mặt đất, bị đè đến méo mó.

Cô ho ra máu, thều thào nói:

“Khụ... Cầu xin anh... Trước kia tôi đi theo Tề Minh Đạt là vì bất đắc dĩ... Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa!”

Trên màn hình vòng tay của Lục Ly hiện lên một dòng chữ:

[Phát hiện chỉ số sức khỏe hiện tại của người chơi là 100, không thể sử dụng đạo cụ. Bạn có muốn Chuyển nhượng / Giữ lại vật phẩm này?]

Khi chọn [Chuyển nhượng], giao diện xuất hiện một ô trống để điền tên người nhận.

Dưới ánh mắt tha thiết đầy mong chờ của Chúc Nguyệt, Lục Ly chậm rãi viết phần bộ thủ của chữ “祝”, chưa viết xong đã cố ý dừng lại, như đang trêu ngươi.

Cậu hỏi bằng giọng lạnh nhạt:

“Tôi muốn nhìn Tề Minh Đạt bẽ mặt. Cô có làm được không?”

Nếu trước đây cậu chỉ xem Tề Minh Đạt như một con chó biết sủa để tiêu khiển, thì bây giờ cậu đã thấy phiền chán.

Một con chó suốt ngày gào rú không ngừng, thật chẳng có gì thú vị.

Tốt nhất là nó nên... Câm miệng vĩnh viễn.

Lục Ly quay sang nhìn Lạc Gia Bạch:

“Tôi nhớ là mấy món đạo cụ giữ mạng của anh cũng chẳng còn bao nhiêu đúng không?" 

"Hay là… tôi chuyển quyền sử dụng cái này cho anh vậy. Vừa nãy anh nói cũng có lý, cô ta chẳng có tác dụng gì.”

Lạc Gia Bạch đột nhiên bị gọi tên, vừa bất ngờ vừa phấn khích, chỉ tay vào mình:

“Cho tôi á?”

“Thật sự cho tôi à?”

Lạc Gia Bạch cười toe toét, vui như bắt được vàng: Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống, vừa rồi nuốt cả đống cát xem như cũng xứng đáng.

“Đưa cho tôi đi! Tôi làm được! Tôi có năng lực!” 

Chúc Nguyệt vội vã cam đoan, phấn khích bò lên hai bước, sợ Lục Ly đột ngột đổi ý.

Giọng cô ta khản đặc, chất chứa oán độc:

“Tôi đã giao dịch với tà linh, năng lực đó không chỉ khiến hắn bẽ mặt, mà còn có thể khiến hắn… Đau đớn, thậm chí là chết! Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy!”

Lục Ly bất chợt chuyển hướng câu hỏi:

“Năng lực tà linh của cô là gì?”

Cậu muốn biết, rốt cuộc đó là loại năng lực gì... lại có thể khiến Tề Minh Đạt phải kiêng dè.

Tóc mái trước trán của Chúc Nguyệt đã bị máu thấm ướt, dính lại thành từng lọn. 

Cô ta khẽ mấp máy môi:

“Lời nguyền trong mộng cảnh.”

“Người trúng lời nguyền sẽ thấy điều mình sợ hãi nhất, dần dần không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thật… Cuối cùng, sẽ bị dọa đến chết.”

Cô ta gắng gượng lấy hơi, cố giải thích cho Lục Ly:

“Loại năng lực tà linh này trong phần lớn phó bản thì khá vô dụng. Vì boss hay quái vật trong phó bản vốn không biết sợ là gì, cho nên chỉ khi dùng lên con người mới có tác dụng thực sự.”

“Tôi buộc phải dùng năng lực này làm điều kiện trao đổi, để được đội nhóm che chở.”

Trong phòng lúc này chỉ còn ba người, Chúc Nguyệt dứt khoát nói thẳng:

“Lúc đầu Tề Minh Đạt từng ra lệnh tôi dùng lời nguyền lên anh, nhưng tôi đã từ chối.”

Lục Ly hỏi:

“Tại sao?”

“Trong một phó bản hoàn chỉnh, năng lực tà linh của tôi chỉ dùng được một lần duy nhất." 

"Thay vì giúp hắn giải quyết ân oán cá nhân, tôi thấy giữ lại để bảo vệ mình thì hơn.” 

Chúc Nguyệt cười khổ, đầy chua chát.

“Bây giờ chẳng phải là lúc nên dùng sao?”

Lục Ly lạnh nhạt:

“Tôi không tin lời hứa suông.”

Lục Ly thò tay vào túi áo, lục lọi một lúc rồi lấy ra một viên cầu nhỏ màu đen.

Cỡ chỉ bằng móng tay cái.

“Trừ khi cô nuốt thứ này vào.”

“Đây là một đạo cụ cao cấp rất đặc biệt, cũng là thuốc độc. Dù có dùng vật phẩm bảo mệnh cũng không có tác dụng. Sau khi nuốt, cứ mỗi 12 tiếng cô phải đến tìm tôi lấy thuốc giải. Nếu không…”

Giọng Lục Ly lạnh lẽo, đầy đe dọa:

“Hết thời gian, cô sẽ chết ngay tại chỗ.”

Điều kiện vô cùng hà khắc. 

Nếu đồng ý, nghĩa là giao cả mạng sống vào tay Lục Ly.

Chúc Nguyệt không chút do dự giật lấy “viên thuốc độc”:

“Tôi ăn.”

Ngay cả Lạc Gia Bạch cũng bị vẻ nghiêm túc của Lục Ly dọa cho sững sờ, nhỏ giọng hỏi:

“Trong cửa hàng đạo cụ tôi coi kỹ lắm rồi, chẳng có món thuốc độc nào giống thứ đó cả, cậu lấy đâu ra vậy?”

Lục Ly nháy mắt tinh nghịch:

“Bí mật.”

Phòng livestream thì đã, hoàn toàn bị loạt hành động liên tiếp của cậu làm cho sốc nặng:

[Lúc nãy streamer nói thích xem “chó cắn nhau”, chẳng phải đúng là lời Tề Minh Đạt từng nói à? Haha cười xỉu, ai bảo hắn thích gây chuyện, giờ thì nhận báo ứng đi! Chiêu lôi kéo quá hay!]

[Thấy chưa thấy chưa! Ác ý của con người thật dễ bị khơi dậy! Vì muốn sống mà họ có thể dễ dàng phản bội, lừa dối, hãm hại, giả vờ đạo đức. Tôi tin rằng, lòng tốt thì dễ lụi tàn, chỉ có cái ác mới vĩnh cửu.]

[Ai bảo streamer chỉ biết nằm chơi không làm gì hết? Mau bước ra đây coi! Nhìn dáng vẻ thù dai, tính kế trả đũa của streamer bây giờ đi, tôi mê chết mất thôi!]

[Khoan đã, sao cái viên thuốc độc kia nhìn quen thế? Có phải streamer đổi kẹo socola không? Một túi 500 điểm được 50 viên, ảnh nhét cả túi vào túi áo, rồi lấy một viên ra làm “thuốc độc” hù người ta? Quá đỉnh!]

[Chúc Nguyệt đến cả kẹo socola cũng không nhận ra? Ngốc không tưởng nổi! Tôi nghi là streamer dựng sẵn kịch bản, cố tình để chúng ta không nhịn được mà thả bình luận, tăng độ hot cho phòng livestream!]

[Bạn trên kia chắc không hiểu nỗi khổ của dân chơi game. Đa số vật phẩm ở mục “thức ăn” chỉ mang tính trưng bày thôi. Có 500 điểm thì người chơi chắc chắn sẽ đổi vũ khí chứ không ai dại gì đi đổi socola cả.]

Ngay lúc Chúc Nguyệt nuốt xuống “thuốc độc”, Lục Ly cũng đồng thời viết tên cô vào ô xác nhận chuyển nhượng đạo cụ.

Đạo cụ lập tức phát huy hiệu lực.

Chúc Nguyệt, người lúc nãy còn đầy vết thương, dơ bẩn đến mức không thể nhận ra ngũ quan, giờ như được tái sinh.

Mọi vết thương đều biến mất, quần áo trở lại bộ đồng phục ban đầu sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả cánh tay bị đứt cũng mọc lại hoàn hảo.

Cô xúc động đến mức vuốt ve cánh tay mình vừa lấy lại được, nước mắt tuôn rơi, không ngừng cảm ơn Lục Ly:

“Cảm… Cảm ơn anh! Thật sự tôi không ngờ anh lại chịu giúp tôi.”

Lục Ly mỉm cười híp mắt:

“Giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác vui vẻ.”

“Lúc nãy còn bảo muốn đưa cho tôi mà?”

Lạc Gia Bạch nãy giờ há miệng đến cứng đờ, giờ mới phản ứng lại, tức giận bật thốt:

“Cậu lại đùa tôi hả?”

Lục Ly vẽ bánh vẽ:

“Đạo cụ bảo mệnh này chỉ đáng một vạn điểm thôi, sau này có dịp, tôi sẽ tặng anh món đắt hơn.”

Lạc Gia Bạch bị cái bánh vẽ kia dụ dỗ, gật đầu lia lịa:

“Đắt hơn á! Nhớ đấy nhé! Đừng có nuốt lời!”

“Không nuốt lời.”

Lục Ly nhìn anh ta, ánh mắt chậm rãi trượt xuống, rồi nhắc:

“Băng gạc của anh bị lỏng rồi đấy, có cần quấn lại không?”

“Vãi thật!”

Lạc Gia Bạch cúi đầu nhìn, phát hiện băng gạc không những lỏng lẻo mà còn để lộ cả làn da bên dưới, lập tức hốt hoảng dùng tay che lại, lùi về sau hai bước, hoảng loạn hét lên:

“Đừng có nhìn!”

Lục Ly bình thản đáp:

“Không nhìn.”

Rồi ngẩng đầu nhìn về chiếc TV trên trần nhà, nơi vẫn đang không ngừng đổ cát xuống ào ào.

“Tôi đang xem TV.”

Cát ngày càng ít dần, cho đến khi hạt cuối cùng rơi xuống đất.

Chiếc TV trên trần nhà phát ra âm thanh “xè xè” do hiệu chỉnh điện áp.

Màn hình nhấp nháy trắng xóa, tiếng nhiễu chói tai càng lúc càng lớn.

Lạc Gia Bạch ngồi xổm ở một góc, vứt bỏ lớp băng cũ dính máu, thay băng mới và siết chặt lại. 

Sau khi xác nhận mọi thứ được xử lý kín đáo, anh mới đi lại gần Lục Ly.

Anh chỉ vào chiếc TV thứ duy nhất có hình ảnh, rồi hỏi một cách không chắc chắn:

“Vừa nãy… Chúng ta rơi ra từ cái TV này đúng không?”

Lục Ly lặng lẽ ngẩng đầu lên:

“Đúng thế.”

TV bắt được tín hiệu.

Âm thanh nhiễu loạn lập tức ngừng lại.

Trên màn hình hiện ra gương mặt của Nặc Nặc.

Rõ ràng là đang nhìn vào TV, nhưng lại có cảm giác như bị cô nhìn chằm chằm từ phía bên kia.

Nặc Nặc trong màn hình giao ánh mắt với họ, rồi bật cười khúc khích:

“Xem ra mọi người đã vào được phòng khách của tôi rồi. Nơi này… Có rộng rãi không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc