Đồng hồ bắt đầu đếm ngược phút cuối cùng.
Trong không khí tĩnh lặng, tiếng kim giây tích tắc từng nhịp vang lên ngày càng rõ rệt, khiến người ta sởn gai ốc.
Lạc Gia Bạch mồ hôi đầm đìa, lo lắng hỏi:
“Cậu chắc chắn là phải đào từ chỗ này xuống sao? Vị trí này trông, khá là lệch đó.”
Lục Ly và anh ta cùng nhau đào một hố sâu trong cát, ngay khi sắp chạm đáy, cuối cùng họ cũng cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt.
“Tìm thấy rồi!”
Họ đã đào được, cái xác nguyên vẹn của Buck.
Nó được quấn lại cẩn thận bằng một tấm vải trắng.
Khi Lục Ly bế cái xác ra, cậu mới nhận ra khi không còn những yếu tố kỳ dị, rùng rợn của phó bản nữa, Buck thật ra chỉ là một con chó mực nhỏ bé.
Nhỏ xíu và nhẹ bẫng.
Đầu mềm mại của Buck tựa vào khuỷu tay của Lục Ly, rũ xuống một cách yếu ớt.
Bốn mảng sàn lơ lửng của công viên đã gần như sụp đổ hoàn toàn, đồng hồ đếm ngược chỉ còn chưa đến mười giây, Lục Ly gọi lớn tên Nặc Nặc.
Cậu giơ Buck trong lòng lên, hỏi:
“Thứ em đang tìm… Là nó phải không?”
Cái đầu rũ xuống của con chó đen khẽ xoay sang hướng khác, đôi mắt trống rỗng đối diện thẳng với Nặc Nặc.
Tiếng tích tắc vang vọng khắp không gian đột ngột ngưng lại.
“Vị khách xinh đẹp. Chúc mừng, anh đã trả lời đúng."
“Buck…”
Nặc Nặc nhìn vào nó, nét mặt dịu lại, khẽ gọi:
“Cậu thật nghịch ngợm, hóa ra lại trốn ở phía sau lén nhìn bọn tớ.”
Từ bên ngoài vang lên tiếng chó con rên rỉ nũng nịu.
“Buck dũng cảm và trung thành của tớ…”
Nặc Nặc cúi đầu, bờ vai khẽ run rẩy, như thể đang xoa đầu chú chó ngoài tòa lâu đài.
“Cậu cũng rất thích người bạn của tớ… Đúng không?”
Lục Ly hơi nhướng mày.
Tại sao Nặc Nặc lại nói Buck là một con chó trung thành và dũng cảm?
Rõ ràng Buck bị phân thây mà chết, cái chết rất thê thảm.
Vậy rốt cuộc trước khi chết đã xảy ra chuyện gì?
Cậu chợt nhớ tới người chơi đầu tiên trong phó bản, kẻ đó tự cho là thông minh, trèo ra ngoài lâu đài, kết quả rơi xuống và bị chó ăn thịt.
Trước khi chết, tên béo ấy hét lên thảm thiết:
“Bên ngoài có một con chó chỉ còn mỗi cái đầu!”
Mà thứ đầu tiên Lục Ly vừa tìm thấy trong hố cát, cũng chính là một cái đầu chó.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Lục Ly mở lớp vải trắng đang bọc Buck ra.
Ở cổ nó có một vòng chỉ trắng khâu lại, đúng ngay vị trí đầu bị cắt lìa, trùng khớp hoàn toàn với điểm nghi ngờ trong tấm ảnh chụp gia đình.
Tuy nhiên, hiện thực luôn có nhiều chi tiết hơn ảnh chụp.
Giờ cậu có thể nhìn rõ, vòng chỉ trắng đó được khâu lại bằng những mũi chỉ xiêu vẹo, lộn xộn, không hề gọn gàng.
Sợi chỉ kia rõ ràng là do người khâu vào, mà vì tay nghề vụng về nên các đường khâu xiêu vẹo, lệch lạc.
Không chỉ ở cổ.
Nơi nối giữa tứ chi và cái đuôi cũng đều có vết khâu.
Sau khi Buck bị phân thây, đã có ai đó gan dạ mà cũng rất cẩn thận, khâu từng mảnh lại, sau đó chôn cất.
Người đó là ai?
Xác nhận đã vượt qua cửa ải, lá gan của Lạc Gia Bạch cũng lớn hẳn lên.
Anh ta cúi xuống quan sát cái xác, vừa đúng tầm nhìn thấy phía trước mặt đầu chó, góc khuất trong tầm mắt của Lục Ly:
“Con chó này chết mà không nhắm mắt đấy. Chôn lâu như vậy rồi mà mắt vẫn trừng trừng nhìn về một hướng, không biết trước lúc chết rốt cuộc đã thấy gì.”
Lạc Gia Bạch tặc lưỡi cảm khái:
“Biểu cảm hung dữ thật, má phồng cả lên, cứ như đang cắn chặt thứ gì đó.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Ly hơi động:
“Giúp tôi bẻ miệng nó ra xem.”
Sắc mặt Lạc Gia Bạch lập tức thay đổi hiện giờ anh ta nhát gan vô cùng, cứ nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phó bản là y như rằng có ảo giác “nó sắp biến dị tới nơi rồi”.
“Tôi chỉ phân tích vu vơ thôi mà, không chắc bên trong thực sự có gì đâu…”
Lục Ly làm bộ đưa xác con chó cho anh ta:
“Vậy anh ôm giúp tôi, để tôi bẻ.”
Gương mặt Lạc Gia Bạch cứng đờ mấy phần:
“Thôi… Để tôi bẻ vậy.”
Anh nhíu chặt mày, đưa tay ra, phát hiện mọi chuyện diễn ra còn suôn sẻ hơn tưởng tượng.
Trong miệng Buck thật sự có thứ gì đó.
“Một mảnh vải bò.”
Vẻ mặt Lạc Gia Bạch nghiêm trọng, rút ra miếng vải ướt sũng nước dãi:
“Có lẽ là Buck đã cắn lấy nó từ người nào đó trước khi chết.”
[Chúc mừng người chơi phát hiện manh mối quan trọng số 3.]
[Buck chú chó trung thành và ngoan ngoãn, vì sao lại nổi giận như thế? Em đã nhìn thấy điều gì?]
Ngay khi giọng máy móc vang lên, thi thể Buck trong lòng Lục Ly liền hóa thành cát, trượt xuống qua kẽ tay.
“Rầm!”
Cả hố cát phát ra một tiếng động lớn, bắt đầu rung chuyển dữ dội, cát điên cuồng đổ về một điểm duy nhất.
Không gian nghiêng hẳn 45 độ, biến thành hình phễu.
Góc mà họ đang đứng, giờ trở thành đỉnh nhọn nhất của phễu.
Cả hai bị cuốn vào chính giữa dòng cát xoáy.
“Lục Ly?”
Lạc Gia Bạch bị cát sặc đến ho không ngừng, anh liên tục lau mặt nhưng vẫn không mở nổi mắt.
Anh không tìm thấy cái "đùi vàng" để bám vào nữa.
Phía dưới đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng.
Một ở bên trái, một ở bên phải.
Một bàn tay từ bên cạnh bất ngờ vươn tới, nắm chặt lấy cánh tay của Lạc Gia Bạch, kéo cả hai người rơi vào luồng sáng bên phải.
...
"Khụ khụ khụ!"
Sau khi rơi xuống đất, Lạc Gia Bạch quỳ xuống ho sặc sụa như muốn rách cả cổ họng, lớn tiếng than phiền:
"Phó bản này còn biết thay đổi địa hình nữa hả? Không thèm báo trước một tiếng! Nãy giờ tôi ăn không biết bao nhiêu cát rồi!"
Anh ta đổi một chai nước, ngửa đầu lên rửa sạch cát bám đầy trên mặt và trong mắt.
Lục Ly ngẩng đầu, nhìn lên chỗ mà họ vừa rơi xuống.
"Chúng ta vừa rơi ra từ cái tivi đó."
Căn phòng họ đang đứng có bốn bức tường, trên mỗi tường dày đặc những chiếc tivi cũ hình vuông xếp san sát nhau.
Ngay cả giữa trần nhà cũng có một cái.
Chiếc tivi trên trần hiện vẫn đang không ngừng tuôn cát xuống ào ạt.
“Rắc!”
Một bàn tay nhuốm máu run rẩy bám lấy mép tivi, cố gắng trèo ra ngoài.
“Bịch!”
Một tiếng nặng nề vang lên, một “người” toàn thân lấm lem bẩn thỉu trượt theo dòng cát chui ra khỏi tivi, đầu đập mạnh xuống đất.
Cánh tay bị đứt trông vô cùng kinh hoàng, đầu thì bị búp bê gặm đến biến dạng, trên thân thể chỉ lờ mờ thấy được đường nét ngũ quan lẫn trong đám tóc rối bù.
Sau khi rơi xuống đất, “người” ấy như đã dốc sạch sức lực, giãy giụa hai cái rồi không còn động đậy nữa, chỉ còn cơ thể yếu ớt phập phồng.
“Là Chúc Nguyệt.”
Lạc Gia Bạch lau sạch nước trên mặt, bước tới dò hơi thở của cô:
“Vẫn chưa chết, mạng đúng là lớn thật.”
Chúc Nguyệt đột ngột co giật, đưa tay về phía anh, từng giọt máu đặc sệt từ đầu ngón tay nhỏ xuống đất, nhìn mà rợn cả người.
Lạc Gia Bạch giật nảy người, vội vàng lùi lại:
“Trên đầu cô ta bắt đầu hiện đồng hồ đếm ngược rồi, tối đa sống được thêm năm phút nữa thôi."
"Thân thể bị thương nặng vậy mà vẫn gắng gượng được đến giờ, ý chí cầu sinh của cô ta cũng kiên cường ghê... Hay là tụi mình mặc kệ đi… Ê! Cậu làm gì đó?”
Lục Ly bước đến bên Chúc Nguyệt, ngồi xổm xuống.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Chúc Nguyệt run rẩy đưa tay ra, suýt nữa đã chạm được vào Lục Ly.
Lạc Gia Bạch nhíu mày, anh vừa nhìn thấy đồng hồ đếm ngược sinh mạng trên đầu Chúc Nguyệt đột ngột biến mất.
Lục Ly mở vòng tay, đưa giao diện cửa hàng tích điểm ra trước mặt Chúc Nguyệt:
“Tôi có thể đổi cho cô một đạo cụ bảo mệnh. Cô có muốn không?”
Lạc Gia Bạch khó hiểu:
“Cậu làm gì vậy? Tốn cả đống điểm như thế để đổi đạo cụ bảo mệnh cho cô ta làm gì chứ!”
Chúc Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lục Ly, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng dữ dội, vẻ mặt vặn vẹo đầy oán hận và tức giận.
Cô run rẩy môi, khó khăn thốt ra mấy chữ:
“Muốn... Tôi muốn sống...”
Lục Ly nhẹ nhàng ấn nút “Đổi”.
“Tôi giúp cô một chuyện, cô cũng phải giúp tôi một chuyện.”
Cậu nhìn sang Lạc Gia Bạch, khóe miệng cong lên nở một nụ cười nửa miệng:
“Chó cắn chó, tôi cũng thích xem.”