Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 31: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 29

Trước Sau

break

Lục Ly ngồi xổm, mò mẫm trong lớp cát:

“Tìm chó.”

Con chó của Nặc Nặc, Buck.

Bốn món thiết bị trong công viên đều thuộc về nơi này, chỉ có Buck là ngoại lệ. 

Trong nhật ký, Nặc Nặc từng viết rằng cô bé và chú hề đã chôn xác Buck dưới hố cát trong công viên.

Vì vậy, nhảy xuống mới là lựa chọn đúng đắn.

“Chó…” 

Lạc Gia Bạch không đến mức ngốc, Lục Ly vừa nói hai chữ là anh ta đã hiểu ra:

“Chúng ta phải tìm xác Buck bị chôn dưới lớp cát?”

Lục Ly gật đầu.

“Hóa ra đây là hố cát của công viên!” 

Lạc Gia Bạch lập tức thông suốt mọi chuyện, ánh mắt nhìn Lục Ly đầy ngưỡng mộ:

“Tôi biết mà, tôi tin đúng người rồi.”

Việc anh lựa chọn tin tưởng Lục Ly, thực ra cũng mang chút tính chất đánh cược.

Dù sao thì Lục Ly có khả năng hồi sinh, còn anh chỉ là một người chơi bình thường.

Nếu cược sai, bên dưới thực sự là một bãi xác thối, thì có đổi mười món đạo cụ giữ mạng cũng chẳng sống nổi.

[Tuyệt đỉnh! Thật sự quá tuyệt! Hóa ra là phải tìm con chó! Tôi là người chơi sau khi game mở bản chính thức, lần đầu tiên xem buổi livestream của phó bản này! Với những cú plot twist thế này, phó bản này chắc chắn không chỉ dừng lại ở cấp D đâu!]

[Sau khi streamer vượt ải xong, nhất định sẽ được nâng cấp! Tôi chơi cả ở phó bản cấp B còn chưa từng thấy kịch bản nào đỉnh như vậy!]

[Tặng 5.000 Minh tệ, Logic và cách suy nghĩ của streamer này đúng là khác người thường. Xem mấy phòng stream khác thì nghẹn tới tức ngực, còn ở đây thì đã quá chừng!]

[Tặng 10.000 Minh tệ. Tôi là người yêu trí tuệ, ngoại hình của streamer chỉ đứng thứ hai trong lòng tôi thôi, chính tư duy sắc bén và khả năng suy luận mới khiến tôi quyết định: tôi muốn lấy anh ấy!]

[Người và ma khác đường, bạn ở trên bớt nằm mơ đi. Streamer bây giờ còn chưa mở được chức năng xem bình luận nữa kìa, không thấy được lời tỏ tình của bạn đâu.]

Chiếc vòng tay của Lục Ly phát sáng liên tục vì nhận được lượng tiền thưởng khổng lồ, nhưng cậu vẫn toàn tâm toàn ý lục tìm trong đống cát.

Rất nhanh sau đó, tay cậu chạm phải một vật gì đó lạnh lẽo nặng nề.

Gạt lớp cát ra, cậu lôi lên một túi nilon đen, chỗ miệng túi được buộc chặt bằng từng vòng dây gai, xiết đến mức chặt khít.

Nhìn rất giống loại túi nilon dày, được tiệm hải sản dùng để giữ ấm ngăn rò nước.

Chiếc túi bị nhồi căng phồng, phần đầu túi hơi dẹt ra. 

Chỉ cần chạm vào cũng có thể cảm nhận hình dạng bên trong, giống như yên xe đạp vậy.

Tay Lục Ly dừng lại ở phần phồng lên phía đầu túi.

Qua lớp nilon, thứ bên trong khẽ động đậy một chút.

Cậu cởi dây gai quấn quanh, mở rộng miệng túi ra.

Ánh sáng chiếu vào trong.

Ở chính giữa túi nilon, là một cái đầu chó màu đen, bị cắt lìa một cách gọn gàng từ phần cổ.

Vết cắt sắc lẹm, máu bắn thấm cả vào mặt và lông, cho thấy khi bị chặt xuống, ra tay tàn độc tới mức nào.

Lục Ly nhìn chăm chú mấy giây, trong đầu hiện lên tấm ảnh chụp gia đình có hình của Buck.

Đây chính là đầu của Buck.

Cảm nhận được ánh sáng, cái đầu chó đen khẽ xoay một góc cực nhỏ, mí mắt run lên rồi từ từ mở ra.

Như thể vừa mở ra một chiếc hộp Pandora, không gian chật hẹp lập tức tràn ngập oán hận, điên cuồng và giận dữ. 

Máu tươi rỉ ra từ các lỗ trên mặt nó, nơi máu chảy qua, mọc lên những xúc tu nhớp nháp trơn trượt.

Đầu xúc tu hé mở, từ giữa mọc ra những chiếc răng nhọn hoắt như kim, nó bò về phía Lục Ly với tốc độ đáng sợ, nước dãi nhỏ tong tong qua những kẽ răng đang há ngoác.

Lục Ly bình tĩnh tìm lại dây gai.

Xem ra đã chọn sai rồi.

Lẽ ra cậu không nên mở cái túi này ra.

Sắc mặt không đổi, cậu nhấc cái túi lên, lắc vài cái, rồi cố nhét đám xúc tu đang điên cuồng tràn ra trở lại vào trong.

Đầu chó vẫn không ngừng tuôn máu, xúc tu mọc ngày càng nhiều hơn. 

Hơi thở của Lục Ly, đối với bọn chúng, chẳng khác gì mùi thịt tươi hấp dẫn. 

Răng nhọn của xúc tu đâm vào da cậu, tham lam liếm từng giọt máu.

Máu màu xám từ vết thương của Lục Ly vừa chạm vào xúc tu liền phát ra âm thanh “xì xì”, nơi tiếp xúc bị ăn mòn thành từng lỗ thủng.

Xúc tu dừng lại, hoảng hốt rút lui.

Lục Ly nhẹ nhàng vuốt ngược những chiếc răng trên đầu xúc tu, chạm vào mấy hàng răng nhọn đang run lập cập vì hoảng loạn.

Cậu đưa máu đến gần, hỏi với giọng ôn hòa:

“Không ăn nữa à? Vị không ngon sao?”

Bàn tay bị thương thọc thẳng vào trong túi, máu nhỏ từng giọt xuống bên trong.

Đám xúc tu rú lên trong câm lặng, hoảng hốt trốn chạy như bị thiêu đốt, càng lúc càng lùi xa hơn.

Nhân lúc này, Lục Ly nhanh chóng xoay miệng túi lại, buộc chặt bằng dây gai.

Cậu buộc hơn chục nút chết, chắc chắn rằng thứ bên trong không thể chui ra được nữa, sau đó dùng sức ném nó về phía xa nhất trong hố cát.

“Cậu tìm thấy rồi à?” 

Lạc Gia Bạch nghe thấy tiếng động lớn, mừng rỡ chạy tới gần. 

Anh nhón đầu ngó nghiêng, còn chưa kịp thấy rõ bên trong là gì thì cái túi đã bị ném mất, vẻ mặt ngơ ngác hỏi:

“Bên trong là gì thế?”

Lục Ly nhẹ nhàng trả lời, giọng thản nhiên:

“Rác.”

[Vãi chưởng, chưa từng thấy ai xử lý kiểu này luôn, đúng là mở mang tầm mắt.]

[Vừa nãy cậu ta chạm vào con chó đen phải không? Rõ ràng là chạm rồi, sao vẫn chưa chết?]

[Xác nát đã online và bị ép offline ngay lập tức.]

[Mình mới vào, cho hỏi máu của streamer sao lại màu xám? Cậu ta thật sự là người mới hả? Tâm lý này không phải dạng vừa đâu nha!]

[Tôi có linh cảm... Bảng xếp hạng Thiên Bảng suốt ba năm không đổi, sắp có thêm thành viên mới rồi.]

Lục Ly vung nhẹ cổ tay, vết thương trầy xước trên tay cậu đã nhanh chóng lành lại. 

Cậu bình thản chỉ đạo Lạc Gia Bạch:

“Sau này nếu tìm thấy túi nilon đen nữa, đừng có mở ra. Ném càng xa càng tốt.”

“Ý cậu là cái này hả?” 

Lạc Gia Bạch giơ tay trái lên, xách theo một cái túi. 

Nhưng túi của anh ta dài và dẹt hơn túi Lục Ly tìm được.

“Tôi còn đang định đưa cho cậu cùng xem đây.”

Lạc Gia Bạch tỏ vẻ bối rối:

“Nhìn bên ngoài giống như bên trong có cái đuôi, lúc tôi sờ vào nó còn ngoe nguẩy.”

Lục Ly liếc anh ta một cái.

Trong lòng Lạc Gia Bạch lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, anh ta giơ cao túi qua đầu, hét lớn:

“Tôi hiểu rồi! Bên trong là rác! Tôi tin cậu!"

Rồi không chần chừ, anh vung tay ném cái túi đen ra xa mấy mét, ưỡn ngực nói đầy tự hào:

“Thế nào, ném đủ xa chưa?”

Lục Ly đáp:

“Tiếp tục tìm đi.”

Lục Ly tiếp tục đào cát, lần này lại lôi ra một cái túi khác, bên trong trông như bốn cái chân được xếp song song.

Lạc Gia Bạch cũng tìm được một cái túi, anh giơ lên, dùng tay vỗ vỗ bên ngoài, phát ra âm thanh "bộp bộp" giòn giã:

“Tròn tròn thế này, chắc là một cây bắp cải.”

Lục Ly lập tức dội gáo nước lạnh:

“Không phải bắp cải, mà là phần thân thể không đầu, không chân tay, không đuôi." 

"Những túi đen này đều chứa từng phần thi thể của Buck, sau khi bị phân thây một cách tàn nhẫn.”

Nhưng tất cả những thứ này, chỉ là yếu tố gây nhiễu.

Túi đựng đầu chó nếu bị mở ra sẽ bị biến dị, mấy cái còn lại cũng vậy.

Mà chúng, cũng không phải là thi thể thật sự của Buck.

“Phân thây á?” 

Lạc Gia Bạch nghe xong liền có cảm giác như mình đang ôm một đống thịt nặng nề, đẫm máu, mặt tái xanh tái mét, vội ném cái túi ra xa nhất có thể, rồi giận dữ kêu lên:

“Thật quá tàn nhẫn! Ai lại làm chuyện thất đức thế này chứ? Đừng nói lại là mấy đứa học cùng trường với Nặc Nặc nha?”

Lục Ly nhìn đồng hồ đếm ngược, điềm tĩnh nói:

“Còn hai phút.”

Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thầm nhủ: Bình tĩnh, bình tĩnh... Nghĩ kỹ xem còn manh mối nào có thể tận dụng được.

Nặc Nặc và chú hề từng xây cho Buck một tòa lâu đài cát trong hố cát.

Không, thực ra là xây một ngôi mộ cho thi thể của Buck.

Mộ đó rất cao.

Vậy nên, chỗ cát chứa thi thể thật sự của Buck phải nhô cao hơn những chỗ khác xung quanh.

Cậu nằm rạp nửa người trên mặt cát, quan sát khắp bốn phía. 

Đột nhiên cậu phát hiện, bề mặt cát tưởng như bằng phẳng lại có một góc hơi nhô lên rõ rệt.

Lục Ly cong môi:

“Tìm thấy rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc