Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 30: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 28

Trước Sau

break

“Cậu nói là…” 

Lạc Gia Bạch cảm thấy đầu óc mình trống rỗng:

“Nhảy xuống á?”

Anh hoàn toàn không hiểu nổi Lục Ly đang nghĩ cái quái gì trong đầu.

Bao nhiêu lời can ngăn tâm huyết vừa nói ra, không những không thuyết phục được Lục Ly, giờ còn bị lôi theo nhảy cùng?

“Dưới đó toàn là xác vụn đấy!” 

Lạc Gia Bạch lắp bắp. 

“T-tôi… tôi không có khả năng hồi sinh đâu nha!”

Lục Ly bình thản nói:

“Dưới đó không có gì cả.”

“Gì cơ?”

Sự quả quyết trong ánh mắt Lục Ly, khiến Lạc Gia Bạch dao động.

Cổ anh vì gồng quá lâu mà nổi rõ từng đường gân xanh. 

Ngẩng đầu suy nghĩ đúng một giây, Lạc Gia Bạch gật đầu nói:

“Được! Chơi luôn!”

“Ồn ào chết đi được!”

Giản Oánh Oánh đã gãi đến rách cả mặt, lúc này lại nhặt con dao lên, lảo đảo đứng dậy, ánh mắt điên dại, giơ dao đâm thẳng vào cánh tay của Lạc Gia Bạch.

Lưỡi dao đâm mạnh vào thành ống trượt, phát ra một tiếng “đoang” nặng nề.

Bàn tay cô ta trống rỗng.

Lạc Gia Bạch đã chủ động buông tay.

Cả hai người, rơi thẳng xuống hố cát.

Cô ta nằm bò sát mép đất, cúi đầu nhìn xuống dưới, dõi theo hai người đang chật vật cử động trong hố cát, rồi phá lên cười điên dại.

Tất cả đối thủ đều đã bị loại trừ.

Giờ thì không còn ai tranh giành với cô ta nữa.

Một cảm giác nóng ẩm bỗng trào dâng nơi khóe mắt. 

Giản Oánh Oánh đưa tay lau đi, nhưng vừa chạm vào, lòng bàn tay đã đẫm máu.

Cô ta hoàn toàn không để tâm, chỉ tiện tay lau sạch máu vào váy xanh, rồi ngẩng đầu lên. 

Lúc này, đồng tử cô ta lại nở to thêm một vòng, phần đen gần như đã chiếm trọn cả con mắt, không còn thấy lòng trắng đâu nữa.

Sau khi Lục Ly và Lạc Gia Bạch rời đi, mặt đất tiếp tục thu hẹp, phần sát mép cầu trượt giờ chỉ còn miễn cưỡng đủ chỗ cho một người đứng.

Giản Oánh Oánh dán chặt cả thân người lên đoạn ống trượt đang vươn lên cao, ánh mắt tham lam không rời khỏi con búp bê váy xanh đang nằm yên trong môi trường ẩm ướt và mục rữa.

Một vẻ đẹp ma mị đến kỳ lạ.

Chỉ có cô ta tìm thấy nó.

Con búp bê đặc biệt này.

Dù Lục Ly ở vòng trước có biểu hiện xuất sắc đến đâu thì sao chứ? 

Cậu ta chẳng qua chỉ là may mắn hơn người, lại biết chơi mấy trò mưu mẹo mà thôi.

Còn bây giờ, vận may đã đến lượt cô ta rồi.

Chiếc váy xanh trên người con búp bê phát ra ánh sáng mờ ảo trong vùng tối u ám, mang theo một thứ sức hút mê hoặc đến chết người, như đang thì thầm mời gọi.

[Lại đây... Đến bên ta.]

Giản Oánh Oánh tin rằng con búp bê đặc biệt này, kẻ đã gọi cô ta đến không hề có tính công kích.

Cô ta không còn bắt chước Lạc Gia Bạch dùng gậy để dò xét “đáp án vượt ải” này nữa, mà thay vào đó, hai tay thành kính nâng lấy nó.

Giống như những con búp bê khác, nó cũng từ từ mở mắt.

Chỉ là… Hốc mắt của nó trống rỗng.

Không có nhãn cầu.

Toàn thân Giản Oánh Oánh run lên vì kích động.

Quả nhiên, đôi mắt không giống bình thường!

Chính là nó!

Cô ta cảm thấy hai cánh tay mình càng lúc càng cứng đờ, nhưng niềm phấn khích vì đã tìm ra con búp bê đặc biệt ấy đã lấn át cả nỗi sợ hãi.

Đôi mắt cô ta lại bắt đầu ngứa.

Một cảm giác ngứa ngáy như bị kiến rỉa từng chút một, bắt đầu từ khóe mắt, rồi từng bước len lỏi sâu vào trong, khiến nhãn cầu cũng bắt đầu giật giật theo từng cơn.

Giản Oánh Oánh cố sức giơ hai tay lên, ra sức móc vào mắt mình, móc đến chảy cả từng mảng máu lớn. 

Cơn ngứa rốt cuộc cũng dịu đi phần nào.

Cô ta nghĩ, nhất định là vì nơi này sương mù quá dày, quá lạnh quá ẩm thấp, nên tay mới không nhấc nổi lên.

“Tôi tìm thấy rồi!”

Cô há miệng, định lớn tiếng gọi Nặc Nặc nhưng vừa mở miệng đã phát hiện miệng như bị bôi keo, mở ra hay ngậm lại đều khó vô cùng, không thể phát ra tiếng.

Mặt con búp bê bỗng tiến sát lại cô một cách kỳ dị.

Hốc mắt dán sát vào hốc mắt.

Chiếc váy xanh của nó, trùng lặp với váy xanh của cô.

Từ đầu nó đã không ngừng dụ dỗ cô, giọng nói ấy lúc này vang lên dồn dập trong đầu, ngày một to hơn, như muốn xé rách cả lồng ngực, át hẳn tiếng tim đập cuồng loạn và tiếng gào thét tuyệt vọng nhưng không thể thốt nên lời.

[Cuối cùng ngươi cũng tìm thấy ta… Vì ta chính là ngươi.]

Từng lớp da thịt của Giản Oánh Oánh bắt đầu tan chảy, từ làn da cho đến thớ thịt đều hóa lỏng, biến thành dòng nước đen đặc quánh và thối rữa, không khác gì những con búp bê mục nát khác. 

Dòng nước đen ấy men theo chỗ cô tiếp xúc với con búp bê, rỉ xuống như tưới lên đất.

Khi Giản Oánh Oánh hoàn toàn tan biến thành nước đen, để lại một mảng nhơ nhuốc bên rìa cầu trượt.

Chiếc váy xanh trên người con búp bê cũng mất đi màu sắc, trở thành màu xám đen giống hệt những con búp bê còn lại. 

Trên trán và thân nó, vẫn còn dính lại từng mảnh da thịt thối rữa từ cái xác tan chảy của Giản Oánh Oánh.

Nó yên lặng ngồi lại chỗ cũ, mở mắt ra.

Trong hốc mắt ấy, giờ đã có một đôi tròng mắt đen kịt.

Nó không còn là con búp bê đặc biệt nữa.

...

Lục Ly rơi xuống lớp cát mềm mại.

Cậu đưa tay xuống dưới, quả nhiên chỉ ở độ sâu rất nông đã chạm đến đáy.

Cát ở tầng ba và tầng bốn không giống nhau.

Bởi vì cảnh tượng xác vụn ở tầng bốn quá mức khủng khiếp, nên dễ khiến người ta có ảo giác rằng bên dưới lớp cát là một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Cùng với việc mặt đất liên tục biến mất, trò chơi cố ý tạo ra ảo giác và sự rối loạn nhận thức.

Khiến người ta hiểu lầm rằng chỉ có mặt đất, và khu vực quanh các thiết bị mới là nơi an toàn.

“Trong áo tôi hình như có cái gì đó! Cậu mau nhìn giúp tôi xem có phải là... Một cánh tay không?” 

Lạc Gia Bạch căng thẳng, luống cuống đưa tay ra sau lưng mò mẫm, nhưng mò mãi vẫn không thấy gì, tuyệt vọng nói:

“Tôi sắp biến thành đồ chơi của Nặc Nặc rồi!”

“Đồ chơi với búp bê, anh phân biệt cho rõ đi, nghĩa khác nhau xa đấy.”

“Chỉ là mấy hạt cát thôi, anh đã sợ đến mức sắp rụng cả mật rồi.” 

Lục Ly đứng dậy, tay vẫn nắm chặt cổ tay của Lạc Gia Bạch.

Cậu nhẹ nhàng kéo một cái, Lạc Gia Bạch đã bị lôi đứng dậy.

“Cậu khỏe dữ vậy?” 

Lạc Gia Bạch lảo đảo mấy bước mới đứng vững, kinh ngạc nhìn thân hình gầy gò của Lục Ly:

“Bình thường có đi tập gym không đấy?”

Cậu ta mạnh đến bất ngờ, lần trước lúc né đòn của đám xác vụn, thân thủ cũng nhanh nhẹn đến mức không giống người bình thường chút nào.

Tuy vóc dáng Lục Ly gầy gò, xương xẩu, cũng là mặc bộ đồng phục bình thường như bao người khác.

Vậy mà cậu ta lại mặc ra được khí chất thanh lịch, như người mẫu bước trên sàn catwalk.

Chẳng lẽ, bên dưới bộ đồ kia lại đang giấu tám múi cơ bụng chắc nịch?

Lục Ly trả lời rất thật thà:

“Lúc rảnh tôi chỉ thích nằm thôi.”

“Xạo vừa thôi!” 

Lạc Gia Bạch bĩu môi, mấy hạt cát vô tình lọt vào trong áo lúc nãy giờ mới rơi lộp bộp xuống đất khi anh đứng thẳng người dậy.

Cát nông hơn anh tưởng, chỉ đến đầu gối, hoàn toàn có thể đi lại được bên trong.

Anh nhìn trước ngó sau một vòng, kinh ngạc thốt lên:

“Dưới này đúng là không có gì thật.”

“Làm sao cậu đoán ra được?”

“Vì mấy cái xác treo lơ lửng trên kia ban đầu cũng nghĩ y chang anh thôi.” 

Lục Ly ngẩng đầu, chỉ tay về phía bốn khối nền đang lơ lửng trên không.

“Xác của các người chơi đều chen chúc trên mấy thiết bị, chứng tỏ họ cũng rơi vào tình huống giống tụi mình."

"Nghĩ rằng vật phẩm đặc biệt chắc chắn được giấu ở một trong bốn cái đó. Khi mặt đất bắt đầu thu hẹp, thời gian càng lúc càng ít, họ hoảng loạn rồi dồn lên thiết bị, không còn lối thoát.”

Những con búp bê do người chơi biến thành ôm chặt lấy các thiết bị bao nhiêu, thì chứng tỏ trước khi chết họ đã đặt hy vọng vào đó lớn bấy nhiêu.

Nào ngờ rằng, cọng rơm cứu mạng thật sự… Lại nằm dưới vực sâu.

Lạc Gia Bạch nghe mà há hốc miệng, anh cúi xuống sờ lớp cát:

“Ý cậu là… Phải nghĩ ngược lại, cát mới là nơi an toàn nhất, còn thứ thực sự cần tìm cũng nằm trong cát?”

Lục Ly gật đầu:

“Những nơi trông càng an toàn, thực ra lại càng nguy hiểm.”

“Vậy lúc nãy khi Chúc Nguyệt ngã xuống, phản ứng dữ dội như vậy là sao?” 

Lạc Gia Bạch gãi đầu: “Tôi còn tưởng cô ta bị tấn công rồi chứ.”

“Vì thương tích trên người cô ấy quá nặng. Ngã xuống từ độ cao này cũng đủ khiến vết thương trầm trọng hơn, mà sau đó Tề Minh Đạt còn bồi thêm một phát súng.”

Lục Ly đưa mắt nhìn quanh mặt cát bằng phẳng:

“Cô ấy bây giờ bị vùi dưới cát, nhưng chưa thấy có thi thể hay biến thành búp bê, Nặc Nặc cũng không có phản ứng, nên chưa chắc là đã chết.”

Cậu lấy đồng hồ bấm giờ ra xem:

“Còn ba phút nữa. Giờ phải tranh thủ tìm trong cát.”

Đầu óc Lạc Gia Bạch còn chưa xoay kịp, sốt ruột hỏi:

“Vậy cậu nói tôi biết trước đã, rốt cuộc là đang tìm cái gì?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc