Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 29: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 27

Trước Sau

break

Cơ thể mất thăng bằng rơi xuống, Lục Ly chỉ kịp ngoảnh đầu lại nhìn rõ người đã đẩy mình.

Là Giản Oánh Oánh.

“Xin lỗi… Không, không! Tại sao tôi phải xin lỗi anh? Tôi chẳng có gì phải xin lỗi cả.”

Giản Oánh Oánh vẫn giữ nguyên tư thế với tay ra phía trước.

Con ngươi cô ta chuyển động chậm chạp lên xuống, biểu cảm hưng phấn đến mức trông như phê thuốc.

“Nơi này quá chật, nếu anh không xuống thì tất cả chúng tôi đều sẽ chết! Ai bảo anh đứng sát mép như thế? Là anh tự mình ra vẻ như muốn nhảy xuống, tôi chỉ… chỉ tiện tay giúp anh một chút thôi!”

Giản Oánh Oánh lẩm bẩm: 

“Tôi không làm gì sai cả.”

Đẩy được Lục Ly xuống thành công, đồng tử cô ta giãn ra thêm một vòng, phần đen chiếm tới hai phần ba mắt, lòng trắng co lại. 

Cộng thêm vẻ mặt vặn vẹo, nhìn cực kỳ rợn người.

“Lục Ly!”

Bên tai cậu vang lên tiếng gào hoảng loạn của Lạc Gia Bạch.

Lục Ly được Lạc Gia Bạch giữ lại.

Cổ tay truyền đến cơn đau âm ỉ, cơ thể cậu lơ lửng giữa không trung, đong đưa trái phải nhưng vẫn chưa rơi xuống.

Đầu ngón chân cách mặt cát phẳng vẫn còn một mét.

“Giản Oánh Oánh, con mẹ nó cô điên rồi à!”

Lạc Gia Bạch nghiến răng ken két, nửa người nằm rạp xuống đất, một tay tránh khỏi búp bê, bám lấy mép cầu trượt để cố định cơ thể, tay kia vươn ra khỏi rìa đất, nắm chặt lấy cổ tay Lục Ly.

“Có miệng mà không biết nói, chỉ biết chơi trò bẩn hả? Lẽ ra lúc nãy tôi nên đẩy cô xuống trước!”

Cánh tay to của Lạc Gia Bạch kẹp chặt vào rìa mặt đất, anh cắn răng, cố hết sức kéo Lục Ly lên nhưng không thành công.

Anh nỗ lực lặp đi lặp lại, chỗ da thịt tiếp xúc giữa tay và đất đã trầy xước đến bật máu, thấm đỏ cả băng quấn.

Mắt Lạc Gia Bạch đỏ hoe, toàn thân run rẩy. Lực kéo từ hai phía như muốn xé nát anh ra làm hai mảnh.

Phải làm sao đây? Bây giờ phải làm gì mới được?

Chỉ dùng một tay, thì hoàn toàn không thể kéo một người đàn ông trưởng thành lên được.

Nếu tay còn lại, tay đang cố định vị trí mà buông ra, anh cũng sẽ bị sức nặng của Lục Ly kéo rơi xuống theo.

Mặt đất vẫn đang không ngừng thu hẹp, những mảnh đá vụn rơi lả tả xuống bên dưới. 

Đôi mắt Lạc Gia Bạch sáng lên, anh hét về phía Lục Ly:

"Mau dùng đạo cụ truyền tống không gian đi!"

Anh và Lục Ly sẽ chuyển sang khu vực thiết bị khác, còn Giản Oánh Oánh… Cứ để cô ta tự lo thân đi!

Lục Ly lắc nhẹ cổ tay:

"Không đổi được. Không đủ điều kiện để sử dụng."

"Cái gì cơ?"

Hai tay Lạc Gia Bạch đều đang bận giữ, anh cố gắng vặn người, cực khổ lắm mới dùng được cằm để chạm vào đỉnh vòng tay. 

Anh tìm được đạo cụ tương ứng, nhưng khi nhìn vào giao diện thì hai chữ “Đổi lấy” cũng bị làm mờ xám xịt.

Đạo cụ đó cần 800 điểm tích lũy.

Điểm còn dư đủ, nhưng lại không thể đổi được.

"Tại sao lại không đổi được?"

Lạc Gia Bạch quay đầu, thấy trên gương mặt của Giản Oánh Oánh lộ ra một nụ cười kỳ quái.

"Là cô phải không? Cô lại giở trò gì nữa!"

"Tôi chẳng làm gì cả."

Giản Oánh Oánh cười, vẻ mặt hài lòng như vừa trả thù thành công:

"Chẳng qua là Lục Ly từ đầu đã không chịu lập đội với tôi. Vậy nên, tôi đương nhiên cũng không cần nói hết mọi thông tin tôi biết cho các người."

"Việc đổi đạo cụ có điều kiện."

"Chỉ có thể truyền từ một mặt đất bằng phẳng sang một mặt đất bằng phẳng khác. Nói cách khác, điểm xuất phát và điểm đến đều phải an toàn mới được."

Giản Oánh Oánh nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của họ, cảm thấy chướng mắt:

"Lạc Gia Bạch, thật ra anh đủ điều kiện để đổi đạo cụ."

"Nhưng anh muốn mang theo Lục Ly thì… Không thể."

"Anh chọn buông tay, một mình truyền đến nơi an toàn…"

Giản Oanh Oanh cúi xuống sát bên Lạc Gia Bạch, ngón tay lạnh như băng chạm nhẹ lên bàn tay anh đang bám lấy thành cầu trượt:

"Hay là cùng chết với cậu ta?"

"Tôi thấy, cái mặt đất hiện giờ này, đến hai người đứng cũng đã là quá nhiều rồi."

Ngón tay của Lạc Gia Bạch bị bẻ ra từng cái một, anh siết chặt lòng bàn tay chống cự lại, toàn thân vã mồ hôi lạnh.

"Mẹ kiếp... Để tao mà có cơ hội, nhất định giết chết mày!"

"Người chết trước là anh, anh sẽ không có cơ hội trả thù đâu."

Giản Oánh Oánh đổi ra một con dao, lưỡi dao sắc lẹm trượt dọc theo bàn tay đang nắm của Lạc Gia Bạch:

"Xem ra anh không muốn tự mình chọn, vậy để tôi giúp."

"Bắt đầu từ ngón nào đây nhỉ? Ngón trỏ, hay là..."

Cô ta rùng mình, cau mày:

"Khó chịu quá... Mắt tôi... Mắt tôi ngứa quá..."

Đột nhiên, Giản Oánh Oánh vứt dao đi, hai tay điên cuồng cào cấu đôi mắt mình. 

Trên mặt cô ta lập tức rách ra từng vệt máu, cả làn da co giật, run rẩy không ngừng.

Lục Ly ngửa đầu, gọi:

"Lạc Gia Bạch."

"Đừng gấp, tôi đang tìm đạo cụ đây!"

Không còn Giản Oánh Oánh ngăn cản, Lạc Gia Bạch cuối cùng cũng có cơ hội mở nhanh kho đạo cụ.

Anh đang dốc toàn lực giữ cả hai phía, mặt đỏ bừng, vài giọt mồ hôi chảy dài theo cằm rơi xuống.

Ánh mắt của Lục Ly nhìn vào bàn tay đang bị anh siết chặt.

"Lạc Gia Bạch."

"Buông tay đi."

Câu nói vừa dứt, phòng livestream như nổ tung với hàng loạt tiếng gào thét phản đối:

[Ai là người nói hôm qua streamer dùng 30.000 điểm bố trí kế hoạch lớn, đổi đạo cụ kinh thiên động địa, hôm nay sẽ chơi lớn một trận? Đến nước này rồi còn chưa dùng, còn đợi tới lúc nào nữa mới chịu xài hả?]

[Thật lòng mà nói, streamer giờ chẳng khác gì một con cá nằm trên thớt mà còn không thèm giãy một cái! Lần nào tự cứu cũng chậm rì rì, tôi sốt ruột muốn chết luôn rồi!]

[Có hoàn tiền không vậy? Quản trị viên đâu? Tôi là một con ma vị thành niên, tôi muốn hoàn lại tiền!]

[Tôi thì thấy streamer không phải đang buông xuôi, mà là đã đạt đến cảnh giới “nhìn thấu hồng trần”!]

[Khoan đã, mọi người bình tĩnh một chút... Sao tôi cảm giác streamer cố tình muốn rơi xuống dưới vậy?]

Người đang xúc động chẳng kém gì là Lạc Gia Bạch. 

Anh ta không thể tin nổi, thò hẳn đầu ra ngoài nhìn xuống, bắt gặp ánh mắt chân thành của Lục Ly, lập tức nổ tung:

“Cậu đang nói cái quái gì vậy hả? Cậu nghĩ bị lũ búp bê, đám xác vụn kia xé tan, đến cả đầu bị chặt xuống mà vẫn có thể sống lại à?”

“Phó bản này có vấn đề! Trò chơi tử linh này không phải nơi để cậu chơi bời!”

Lạc Gia Bạch nổi giận thực sự, cánh tay anh  run lên vì đuối sức, cả người cũng bắt đầu trượt dần về phía mép.

“Đừng tưởng chỉ vì có thể trao đổi với Tà Thần, có năng lực hồi sinh vô hạn là có thể không sợ gì hết!"

"Chúng ta không thể vĩnh viễn dựa vào sức mạnh của kẻ khác. Tà linh sẽ không giúp không bao giờ, mà cậu lại còn là... Tà thần! Thứ đó đâu thiếu điểm, cũng chẳng thiếu tiền.”

“Cậu có được năng lực hồi sinh, vậy cậu đã đổi cái gì với nó?”

Một giọt nước lạnh rơi xuống mặt Lục Ly.

Cậu giơ tay lên lau thử, tưởng là mồ hôi của Lạc Gia Bạch. 

Nhưng cậu phát hiện, hốc mắt Lạc Gia Bạch còn đỏ hơn cả gương mặt anh ấy.

“Người có thể cứu mình… Chỉ có chính bản thân mình. Tất cả những gì đổi lấy bằng giao dịch, đằng sau nó luôn là một cái giá đắt hơn rất nhiều so với thứ cậu tưởng là mình đã trả.”

Băng vải quấn trên cánh tay Lạc Gia Bạch bị mặt đất mài rách, để lộ làn da trắng bệnh lâu ngày chưa từng thấy ánh nắng.

Trên mảnh da đó, là những vết sẹo đan chéo nhau như mạng nhện, xấu xí và tàn khốc.

Chỉ qua một khe hở nhỏ, cũng đã thấy đầy rẫy thương tích từng lành lại nhưng không bao giờ biến mất hoàn toàn. 

Không khó để tưởng tượng cả hai cánh tay của Lạc Gia Bạch, băng bó từ cổ tay đến khuỷu, đã từng trải qua những gì.

“Lục Ly, sau khi tôi từng chết một lần, tôi mới hiểu ra điều đó. Tôi coi cậu là bạn…”

Lục Ly chớp mắt.

Bạn bè.

Một từ lạ lẫm.

Suốt hai mươi năm dài đằng đẵng của cuộc đời cậu, cậu đã nghe qua rất nhiều cái tên:

Quái vật, dị loại, vũ khí, dã thú, nhưng chưa từng ai gọi cậu là bạn.

“Vừa rồi tôi nói không rõ.”

Lục Ly bất ngờ đổi tay, ngược lại nắm chặt cổ tay của Lạc Gia Bạch, giọng nói trầm tĩnh:

“Ý tôi là… Buông tay kia ra đi.”

“Gì cơ?”

Lạc Gia Bạch sững sờ.

Lục Ly nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:

“Anh có tin tôi không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc