Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 28: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 26

Trước Sau

break

Lạc Gia Bạch không nhịn được phải lùi lại một bước:

“Dưới lớp cát đó chẳng lẽ lại là xác vụn nữa sao?”

“Nếu rơi xuống thì chắc chắn chết!” 

Giản Oánh Oánh nhớ lại cảnh kinh hoàng của những cái xác trong cát ở vòng trước, bất giác rùng mình một cái.

“Mặt đất nứt ra quá nhanh, nếu cứ thế này, chúng ta chỉ kịp kiểm tra thêm một cái cầu trượt, hai cái còn lại thì hoàn toàn không thể đến được.”

Sắc mặt Lạc Gia Bạch trở nên nghiêm trọng, anh lập tức đổi ra một cây gậy gỗ mới, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra các con búp bê.

“Tôi giúp một tay.” 

Giản Oánh Oánh thử dò xét nhìn Lục Ly, nói tiếp:

“Bây giờ mặt đất đã chia tách người chơi ra, chúng ta ba người bắt buộc phải hợp thành một tổ. Hai người vừa rồi mới chỉ kiểm tra một thiết bị, những cái còn lại chúng ta cùng làm sẽ hiệu quả hơn.”

Để chứng minh bản thân thực sự có ích, cô nhanh chóng nghĩ ra một cách.

“Tôi đã trải qua nhiều phó bản, cũng khá quen thuộc với cửa hàng đạo cụ. Trong đó có một món đạo cụ có thể dịch chuyển trong phạm vi 10 mét, chỉ cần 800 điểm là đổi được." 

"Tôi sẵn sàng dùng điểm của mình để đổi. Đợi kiểm tra xong cầu trượt, là có thể dịch chuyển đến hai thiết bị còn lại.”

Bốn khối mặt đất lơ lửng giữa không trung đang không ngừng thu hẹp, mà tốc độ co rút ngày càng nhanh.

Lạc Gia Bạch đang cầm gậy, nhất thời không chú ý, trượt chân một cái, cả người nghiêng hẳn ra ngoài, suýt nữa thì ngã xuống vực. 

Đúng lúc ấy, Giản Oánh Oánh lập tức đưa tay ra kéo anh lại.

Lạc Gia Bạch theo phản xạ lên tiếng:

“Cảm… cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, tôi thật sự không có ý đồ gì khác.” 

Giản Oánh Oánh nở nụ cười chua chát, ánh mắt cụp xuống thoáng nét dao động:

“Phó bản lần này quá khó, tôi chỉ muốn sống sót thôi.”

Lạc Gia Bạch liếc nhìn Lục Ly đang như hồn vía lên mây, rồi lại đối diện với gương mặt chân thành của Giản Oánh Oánh, do dự trong chốc lát, cuối cùng thở dài:

“Cô nhặt hai cây gậy, cùng tôi kiểm tra mấy con búp bê đi. Nhớ chú ý xem mắt chúng có gì khác thường không.”

Giản Oánh Oánh ngẩng đầu đầy mừng rỡ, lập tức gật đầu:

“Được!”

Lạc Gia Bạch đã chịu nhượng bộ, vậy thì việc Lục Ly tiếp nhận cô cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Chính giữa cầu trượt là một không gian nhỏ được che chắn bốn phía, trông như chỉ cần trốn vào đó là đủ an toàn.

Chính vì vậy, trung tâm chật kín những con búp bê đang trong tình trạng phân hủy.

Muốn gạt hết từng lớp búp bê chồng chất lên nhau để nhìn rõ từng khuôn mặt, chỉ riêng việc đó thôi cũng đã vô cùng tốn công sức.

Vừa mới dùng gậy gạt ra được hai con, ánh mắt của Giản Oánh Oánh đã bị hút chặt vào một con búp bê nằm ở góc, mặc bộ quần áo màu xanh lam.

Màu xanh ấy tươi sáng đến kỳ lạ, thuần khiết đến khó tin, giống như một xoáy nước, khiến cô hoa mắt choáng váng, tâm trí bị mê hoặc, thậm chí không kìm được mà đưa tay ra muốn chạm vào.

Mọi âm thanh quanh cô dần dần trở nên xa xôi, mơ hồ. 

Trong tai cô vang lên một giọng nói nhỏ xíu, quyến rũ như đang mê hoặc:

[Lại gần một chút nữa… Gần thêm một chút nữa thôi…]

Lạc Gia Bạch vừa kiểm tra xong một góc, quay đầu lại thì thấy Giản Oánh Oánh như bị trúng tà, người nghiêng về phía trước, vượt quá giới hạn an toàn, chỉ còn một bước nữa là chạm vào mặt con búp bê.

“Cô đang làm cái gì vậy?” 

Anh lập tức đập mạnh vào cánh tay Giản Oánh Oánh, hạ giọng cảnh cáo:

“Cô có biết mình vừa rồi suýt nữa đã chạm vào búp bê không? Ban nãy Chúc Nguyệt gặp kết cục thế nào, cô không thấy à? Đụng vào là chết đấy!”

Búp bê một khi cắn trúng người thật, uống được máu, sẽ càng trở nên hung hãn.

“Cô chết là chuyện của cô, nhưng đừng kéo bọn tôi chết theo!”

Giản Oánh Oánh hoàn hồn lại, áy náy xin lỗi: 

“Xin lỗi, tôi cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra…”

Cô nhỏ giọng giải thích: 

“Tôi nhìn thấy một con búp bê mặc đồ màu xanh, màu sắc của nó tươi sáng hơn hẳn những con khác, trông rất khác thường.”

“Màu xanh?” 

Lạc Gia Bạch nhíu mày: “Tôi đâu có thấy? Nó ở đâu?”

“Ngay ở…” 

Giản Oánh Oánh vừa định giơ tay chỉ, lại đột ngột thu tay về.

Cô bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Lạc Gia Bạch, ngón tay co lại cứng đờ, miễn cưỡng nói: 

“Biến mất rồi. Vừa nãy tôi hoa mắt, nhìn nhầm thôi.”

Giản Oánh Oánh lén quan sát sắc mặt và phản ứng của Lạc Gia Bạch cùng Lục Ly, phát hiện họ đều không chú ý đến con búp bê màu xanh đó. 

Cô bắt đầu cảm thấy phấn khích không kiềm được.

Con búp bê này thật sự rất khác biệt.

Chắc chắn cô đã tìm thấy con búp bê đặc biệt, chìa khóa để vượt qua màn này rồi!

Cúi đầu nhìn chiếc váy xanh đang mặc, Giản  Oánh Oánh đưa tay ra, dùng ngón tay cọ mạnh vào lớp vải của chiếc váy xanh mà mình đã dùng điểm tích lũy trong trò chơi để đổi lấy. 

Trong lòng cô dâng lên cảm giác lâng lâng, tự nhủ: Ngay cả màu váy cũng giống hệt, xem ra số phận đã sắp đặt sẵn cho cô vượt qua được ải ở tầng ba này.

“Trung tâm của việc thu hẹp mặt đất chính là bốn thiết bị kia.” 

Lục Ly quan sát một hồi rồi đột nhiên lên tiếng. 

Từ đầu đến giờ, cậu vẫn chăm chú nhìn mặt đất và lớp cát bên dưới. 

“Khi mặt đất không còn đủ để đứng, người chơi buộc phải đứng trên thiết bị nếu không muốn rơi xuống.”

“Nhưng đứng trên thiết bị cũng không thể vượt ải.”

Những người chơi từng đến được vòng này, khi mặt đất biến mất hoàn toàn, đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước lên thiết bị gần nhất.

“Và kết cục là giống hệt như những con búp bê.”

Chỉ khi tìm ra thứ đặc biệt kia, thì mới có thể qua được cửa ải này.

Lục Ly mở giao diện vòng tay, lật lại những đạo cụ từng lấy ra trước đó, chăm chú nhìn đi nhìn lại năm trang nhật ký, trong đầu hồi tưởng lại lời Nặc Nặc đã nói khi tuyên bố luật chơi:

[Ở đây có một đôi mắt khác.]

[Có một thứ không thuộc về công viên này đã lén trà trộn vào.]

Xích đu, cầu trượt, bập bênh và vòng xoay ngựa gỗ, đều là những thiết bị thường thấy trong công viên.

Vậy, thứ vốn không thuộc về công viên là gì?

Ánh mắt Lục Ly trầm xuống. 

Cậu rút ra một trong năm mẩu giấy, khóe môi cong lên một ý cười rất mảnh.

Có lẽ cậu đã biết đáp án.

Trong tiếng nhạc đứt quãng phát ra từ vòng xoay ngựa gỗ bên kia, vang lên một cuộc cãi vã.

“Vòng xoay ngựa gỗ vốn đã chiếm nhiều diện tích, giờ mặt đất lại đang thu hẹp, tụi tôi không thể trèo lên, mà chỗ trống dưới đất thì không đủ cho ba người đứng!” 

Kiều Nhân ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt đầy khinh miệt từ trên nhìn xuống Chúc Nguyệt:

“Với lại, cô cũng đâu cần bám riết tôi với anh Tề làm gì, còn hai thiết bị khác trống trơn kìa, không đủ cho cô đứng à?”

“Trả điểm tích lũy lại cho tôi!” 

Lồng ngực Chúc Nguyệt phập phồng dữ dội, cô thở hồng hộc, máu từ trên đầu vẫn không ngừng nhỏ xuống.

“Tôi không cần cái đạo cụ giữ mạng bán nửa giá của anh nữa, trả điểm lại đây!”

“Muốn đưa thì đưa, muốn đòi thì đòi, coi tôi là gì? Là máy ATM à? Ngân hàng còn phải tính lãi chứ!” 

Tề Minh Đạt cãi bướng, thấy Chúc Nguyệt giơ tay định hành động, hắn liền ra tay trước, mạnh tay đẩy vai cô một cái thật mạnh.

“Mất một cánh tay, người lại đầy thương tích thế kia, cô còn có ích gì nữa? Thay vì sống lay lắt, chi bằng chết quách cho xong!”

Chúc Nguyệt loạng choạng lùi lại hai bước, giẫm hụt phía sau rồi ngã thẳng vào hố cát.

“Anh lừa tôi!! Tề Minh Đạt, ngay từ đầu anh đã lừa tôi rồi... A a a!”

Máu tươi phun ra ào ạt, nhanh chóng bị cát nuốt chửng. 

Thân thể cô co giật dữ dội, máu trào ra từ mọi ngũ quan, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.

Giản Oánh Oánh bị cảnh tượng kinh hoàng ấy làm cho kinh sợ, mắt trợn to, không dám tin:

“Trong cát… Thật sự có thứ gì đó! Nhìn cô ấy đau đớn quá!”

Nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến cô siết chặt hai tay, liên tục quay đầu nhìn về phía con búp bê màu xanh đặc biệt trên cầu trượt.

Màu xanh ấy lại trở nên chói mắt, rực rỡ đến mê hoặc.

Giản Oánh Oánh vô thức bước thêm một bước về phía búp bê, cô nghe thấy giọng nói kia lại vang lên:

[Muốn sống… thì phải bất chấp mọi thủ đoạn.]

[Nếu cô không ra tay trước, người khác sẽ giết cô.]

Chúc Nguyệt nằm ngửa trong cát, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Tề Minh Đạt: 

“Năng lực tà linh của tôi… Vẫn chưa kịp dùng đâu, Tề Minh Đạt, anh…”

“Đoàng”

Một tiếng súng vang lên, khiến lồng ngực tất cả những người có mặt đều chấn động theo.

“Thật ngu ngốc. Đến nước này rồi mà còn mơ tưởng đe dọa tôi à? Không biết phản diện thường chết vì nói nhiều sao?” 

Tề Minh Đạt lau họng súng vẫn còn bốc khói, liếc nhìn Chúc Nguyệt đã bị cát vùi lấp hoàn toàn, cười lạnh: 

“Chết rồi mà vẫn chưa kịp dùng năng lực tà linh, thật đáng tiếc.”

“Còn đang xem kịch à?” 

Tề Minh Đạt lau mồ hôi trên trán, ánh mắt khóa chặt vào Lục Ly: 

“Bên các người có ba người đứng chung một chỗ, không thấy chật sao?”

“Mặt đất càng lúc càng thu hẹp, các người tính đẩy ai xuống?”

Ánh mắt Tề Minh Đạt chuyển sang phía sau Lục Ly, khóe miệng cong lên thành một nụ cười ngộ ra điều gì đó: 

“Xem ra các người đã có quyết định rồi.”

Trước mặt Lục Ly, chỉ cách một bước là rìa sàn đang không ngừng vỡ vụn, đá nhỏ lả tả rơi xuống.

Phía sau cậu là Lạc Gia Bạch và Giản Oánh Oánh.

Ngay khi Tề Minh Đạt dứt lời, một lực đẩy cực mạnh bất ngờ đẩy Lục Ly về phía trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc