“Tích tắc, tích tắc.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, vang lên âm thanh chuyển động của kim giây.
Bốn bức tường trống trơn, không hề thấy chiếc đồng hồ nào.
Lục Ly hỏi Nặc Nặc:
“Còn bao lâu nữa thì vào học?”
Nặc Nặc ngẩn ra một chút, khuôn mặt cô rời khỏi trần nhà, nghiêng sang bên phải, dường như liếc nhìn đồng hồ, rồi trả lời:
“Bây giờ là bảy giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là vào học.”
Nặc Nặc luôn áp sát mặt vào khe hở, cẩn thận quan sát từng hành động của người chơi.
Hiếm lắm mới có lúc có thể nhìn ra ngoài từ trần nhà.
Lục Ly cũng xoay đầu nhìn theo hướng Nặc Nặc vừa liếc, cùng lúc nhìn ra bên ngoài trần nhà.
Bên ngoài đúng là có một không gian rộng lớn hơn.
Nặc Nặc, người được xem như một “người khổng lồ” đối với bọn họ, lại có kích thước bình thường trong không gian đó.
Lục Ly đổi một món đạo cụ có chức năng hẹn giờ, trước tiên chỉnh thời gian còn lại thành 30 phút.
Rồi bắt đầu bấm giờ.
“Chỉ còn nửa tiếng thôi sao?”
Giản Oánh Oánh khẽ kêu lên, giọng đầy lo lắng.
“Ở đây có hàng trăm xác người chơi, thời gian ngắn như vậy, làm sao chúng ta kiểm tra hết được?”
“Không kiểm tra hết là chuyện của cô, không phải của bọn tôi.”
Tề Minh Đạt lạnh lùng mỉa mai.
Hắn chẳng thèm giấu vẻ xem thường Giản Oánh Oánh.
Kẻ vừa thấy gió đổi chiều đã vội phản bội.
Ở vòng trước, sống chết gì cũng phải bám lấy hắn, còn vòng này vừa thấy Lục Ly có chút bản lĩnh liền vội vàng chạy theo, mặt dày không biết xấu hổ.
Thật là nực cười.
“Hừ, cô tìm Lục Ly xin lập tổ đội, cậu ta đâu có thèm nhận, đúng không?”
Gương mặt Tề Minh Đạt đầy mỡ, lớp thịt bóng nhẫy trên mặt hắn nhăn lại khi cười, hắn vươn tay định vỗ lên vai Giản Oánh Oánh:
“Nếu vừa rồi cô kiên định chọn tôi, thì giờ đội chúng ta có bốn người, mỗi người kiểm tra một thiết bị là vừa đẹp.”
Kế bên, Kiều Nhân nhanh chóng lập công:
“Anh Tề, năng lực tà linh em vừa đổi cho phép nhìn xa hơn, rõ hơn! Thời gian chắc chắn đủ!”
“Được.”
Tề Minh Đạt gật đầu, giọng hài lòng.
“Tôi thích nhất là người làm việc có hiệu quả.”
Hắn liếc nhìn Giản Oánh Oánh, nói đầy ẩn ý:
“Trong đội, những kẻ vướng víu thì càng ít càng tốt.”
Bị hắn vạch trần suy nghĩ, sắc mặt Giản Oánh Oánh lúc trắng lúc xanh, cắn chặt môi không nói nên lời.
Mãi đến khi đám người Tề Minh Đạt rời đi, cô vẫn không dám hé miệng.
...
“Mùi xác ở đây thật sự khó ngửi, một số cái bị phân hủy nặng đến mức không còn nhìn ra ngũ quan nữa.”
Lạc Gia Bạch than thở hai câu, rồi cố gắng lấy lại tinh thần để quan sát đám búp bê kinh dị kia.
Gần Lục Ly và Lạc Gia Bạch nhất là cầu trượt và xích đu.
Cả hai đang đứng giữa hai thiết bị đó.
Thấy Kiều Nhân đang chật vật chui vào bên trong cầu trượt, Lạc Gia Bạch liền xoay người chọn kiểm tra bên xích đu.
Vì xích đu này to gấp hai ba lần loại thường, nên hàng ghế xích đu có thể cho hơn bốn mươi con búp bê có kích thước tương đương người chơi ngồi lên.
Xích đu không gió mà tự đung đưa, dao động đều đặn, độ cao và biên độ không thay đổi.
Nhìn lướt qua thì chẳng thấy gì bất thường.
Những con búp bê ngồi chen chúc trên đó, tạo dáng như đang đu hết sức lực, thân thể áp chặt vào mặt ghế, như thể muốn hòa làm một với cái xích đu.
Cứ như thể chúng đang xem chiếc xích đu là cọng rơm cứu mạng, ôm chặt không buông.
Lạc Gia Bạch lần lượt quan sát từng con một:
“Nặc Nặc lúc nãy nói là ‘một đôi mắt không thuộc về nơi này’, có lẽ đôi mắt của thứ đó khác với những con búp bê còn lại.”
“Tất cả búp bê đều nhắm mắt.”
Lục Ly nói: “Làm sao để chúng mở mắt ra?”
“Tôi có cách.”
Lạc Gia Bạch đã đổi được một đạo cụ rẻ tiền: một cây gậy gỗ.
Để đảm bảo an toàn, anh học theo cách của Lục Ly, bẻ gậy ra trước, rồi đứng cách khoảng một mét, dùng đầu gậy chạm nhẹ vào mặt một con búp bê.
Ngay khi bị chạm vào, con búp bê kia như thể bị nhấn nút khởi động, lập tức mở mắt tỉnh dậy.
Đôi bàn tay tàn tạ đột nhiên thò ra, nắm chặt lấy cây gậy, rồi há miệng, hàm răng nhọn hoắt như răng cá lập tức cắn mạnh xuống.
“Rắc… rắc…”
Từng mảnh vụn gỗ rơi lả tả, cây gậy nhanh chóng bị gặm mất nửa đoạn, tốc độ nhanh đến kinh hoàng.
“Á!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía bập bênh cách đó không xa.
Lục Ly quay đầu nhìn, thấy Chúc Nguyệt chỉ vừa chạm vào thiết bị, mà từ phía bên trái bập bênh — nơi tiếp đất — liền có mấy con búp bê nhảy ra.
Chúng vừa dùng tay vừa dùng chân, cơ thể mềm nhũn như không xương, quấn chặt lấy đầu và cổ của Chúc Nguyệt.
Cái miệng nhe rộng đến tận sau gáy, hàm răng vừa dài vừa nhọn cắm thẳng vào đỉnh đầu cô.
Chúc Nguyệt gào thét trong đau đớn, máu từ đỉnh đầu tuôn xuống ướt đẫm khuôn mặt.
Cô liều mạng vung tay về phía Tề Minh Đạt mà la hét:
“Cứu tôi với, buông tôi ra! Tề Minh Đạt! Tôi đã đưa cho anh bao nhiêu điểm, anh nói sẽ giúp tôi cơ mà!”
Cô cố gắng gỡ con búp bê quái vật trên đầu xuống, nhưng chỉ nắm được một vốc máu. Tiếng thét của cô khản đặc, giọng vỡ ra vì sợ hãi:
“Anh đừng quên năng lực tà linh của tôi là gì!”
“Đồ vô dụng!”
Tề Minh Đạt bị câu đe dọa kia làm lung lay, bực bội mắng một tiếng rồi rời khỏi vòng xoay ngựa gỗ, bước đến hỗ trợ.
Lạc Gia Bạch bị tiếng thét dọa cho run bắn người, vội vàng ném luôn cây gậy đi, lòng còn chưa hết sợ, vỗ ngực thở phào:
“May mà vừa rồi mình không trực tiếp chạm vào…”
Lục Ly nghiêng đầu, nói:
“Người trong cùng một đội, mà lại coi nhau như kẻ địch. Nghi ngờ nhau, lừa dối nhau…”
“Đó chính là cách sinh tồn trong Trò Chơi Tử Linh.”
Lạc Gia Bạch lấy ra hơn chục cây gậy mới, chất thành đống dưới đất, khẽ nhếch môi cười giễu:
“Ngay cả ở ngoài đời, người với người cũng khó mà tin tưởng nhau. Ai chọn tin tưởng người khác, kẻ đó chính là kẻ ngu ngốc nhất.”
Lục Ly đứng bên cạnh giúp chuyền gậy, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, chỉ trong năm phút đã lật đi lật lại kiểm tra toàn bộ đám búp bê trên xích đu.
“Đều giống nhau cả.”
Lạc Gia Bạch phủi vụn gỗ dính trên tay, đứng dậy thở ra một hơi:
“Những con có thể nhìn thấy mắt, tròng mắt đều là màu đen. Cái đặc biệt không nằm ở đây.”
Ngoài phần mắt là trọng điểm, bọn họ cũng đã so sánh kỹ từng bộ phận khác trên cơ thể búp bê, vẫn không có tiến triển gì.
“Phải chuyển sang thiết bị khác thôi.”
Lục Ly liếc nhìn thiết bị đếm giờ:
“Còn mười lăm phút.”
“Chết tiệt.”
Lạc Gia Bạch buột miệng chửi:
“Cơ bản là không đủ thời gian.”
Anh liếc sang bên cạnh, có phần hả hê:
“Có điều bọn Tề Minh Đạt trông cũng không khá khẩm gì hơn. Lúc nãy còn mạnh miệng bảo sẽ vượt mặt cậu, giờ thì não không đủ dùng nữa rồi.”
Lục Ly nhìn theo, đúng lúc trông thấy Kiều Nhân đang đẩy Chúc Nguyệt, người đầy máu me.
Chúc Nguyệt lảo đảo đứng không vững, chân bị vấp, đột nhiên ngã sấp xuống mặt đất bằng.
Lạc Gia Bạch đã đến cạnh cầu trượt, lớn tiếng gọi Lục Ly:
“Mau qua đây!”
Nhưng Lục Ly lại nhìn xuống chỗ Chúc Nguyệt vừa ngã, xác nhận rằng mình không nhìn nhầm, mặt đất thực sự đang rung lên.
Cậu kinh ngạc nói:
“Mặt đất đang tách ra.”
Nói chính xác hơn, là đang nứt ra.
Lấy bốn thiết bị làm trung tâm, mặt đất bắt đầu từ từ tách thành bốn phần.
Ban đầu chỉ là một vết nứt nhỏ.
Sau đó, vết nứt nhanh chóng lan rộng, từng mảnh đá vụn lăn xuống không ngừng, mà không nghe thấy tiếng chạm đáy.
Trong khe nứt chỉ là một mảng tối tăm, lạnh lẽo.
Giữa cầu trượt và xích đu, một vết nứt ngoằn ngoèo như vết sẹo lan dọc theo mặt đất.
Lục Ly nhân lúc nó chưa biến thành một rãnh sâu, lập tức bước dài một bước, nhảy qua phía cầu trượt.
“Mặt đất đang càng lúc càng nhỏ lại.”
Giản Oánh Oánh nhìn bốn mảng đất đang tách rời nhau, do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn nhảy sang phần đất mà Lục Ly đang đứng.
Vết nứt nhanh chóng lan rộng.
Khi ánh sáng cuối cùng chiếu xuống đáy, giọng Giản Oánh Oánh cũng bắt đầu run lên:
“Là cát… Bên dưới lại là cát nữa!”