Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 26: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 24

Trước Sau

break

Tầng ba là một căn phòng rộng lớn trống trải. 

Ngoài thang máy đã đưa họ xuống thì không có cửa, cũng chẳng có cửa sổ. 

Trên trần nhà chỉ có một khe hẹp, đủ để Nặc Nặc thò đầu nhìn xuống.

Lúc này, Nặc Nặc đang lần lượt đặt những mô hình xuống sàn.

Một hàng xích đu, cầu trượt kéo dài ra bốn phía, bập bênh, chiếm diện tích lớn nhất là vòng quay ngựa gỗ.

Mỗi lần đặt xuống một mô hình, khóe môi Nặc Nặc lại cong lên một nụ cười kỳ quặc, càng lúc càng rộng.

“Trong công viên có bốn trò chơi. Nặc Nặc không phải người keo kiệt đâu, hôm nay có nhiều khách đến chơi, vậy thì... Mở hết luôn nhé!”

Không biết từ lúc nào, trong phòng đã bắt đầu tràn ngập một làn sương trắng dày đặc.

Tầm nhìn bị che khuất, Lục Ly chỉ có thể lờ mờ thấy được hình dáng của bốn mô hình kia.

Chúng dường như đang càng lúc càng tiến lại gần.

Lục Ly cúi xuống nhìn mặt sàn dưới chân mình, không có bất kỳ thay đổi nào.

Điều đó có nghĩa là, không phải mô hình đang di chuyển tới gần, mà là chúng đã bắt đầu lớn dần lên ngay khi vừa chạm đất.

Trong làn sương trắng dày đặc, một giai điệu yếu ớt bất chợt vang lên.

Vòng quay ngựa gỗ trở thành nơi sáng nhất trong căn phòng. 

Trên mái của nó, một dãy đèn nhỏ bật sáng lấp lánh, toàn bộ trò chơi bắt đầu quay tròn, vận hành như thật.

Những mô hình giờ đã biến thành các thiết bị thực sự, ngay cả mặt đất tiếp xúc với chúng cũng chuyển thành lớp xi măng gồ ghề, loang lổ, giống hệt nền đất ở công viên.

Nặc Nặc đang tái hiện lại cảnh trong công viên.

Nếu không phải bốn phía xa xa vẫn còn nhìn thấy tường, phía trên đầu là khuôn mặt khổng lồ đang bị ép sát đến mức gần như che mất hết ngũ quan.

Thì Lục Ly thật sự đã tưởng mình đang đứng giữa không gian ngoài trời.

Khung cảnh bây giờ được dàn dựng một cách hoàn hảo, Nặc Nặc nhiệt tình mời gọi họ:

“Nhanh nào, mời vào chơi!”

Trước sự quái dị và kỳ lạ của khung cảnh này, chẳng người chơi nào dám bước lên phía trước.

Lúc đó, Lạc Gia Bạch nheo mắt lại, cố nhìn rõ xem bên trong màn sương mù kia, bốn thiết bị ấy đã có gì thay đổi. 

Sau đó, anh trông thấy vài bóng người đen sì sì đang ngồi trên lưng mấy con ngựa gỗ...

Anh dụi mắt thật mạnh rồi nhìn lại lần nữa, nhưng chỉ thấy những bóng đen kia càng lúc càng nhiều thêm.

Xích đu bắt đầu lắc lư, bập bênh chao đảo lên xuống, còn miệng của cầu trượt thì bị thứ gì đó chặn kín.

“Trên mấy thiết bị đó có người à?”

Lục Ly điềm nhiên: 

“Không phải người, là những con búp bê hỏng.”

Làn sương đặc bắt đầu tan ra, để lộ bộ dạng thật sự của mọi thứ.

Những thiết bị lúc còn là mô hình thì sạch sẽ gọn gàng.

Giờ đây đều bị phủ kín bởi những bóng đen mà Lạc Gia Bạch vừa thấy, chi chít toàn là búp bê đã mục nát, thối rữa đen sì.

Có con bị treo ngược đầu trên bập bênh, có con thân thể đã mềm nhũn như dây, quấn chằng chịt vào xích đu.

Còn có con, nửa người trên cắm thẳng vào chỗ nhô ra của vòng quay ngựa gỗ.

Trên cổ tay mỗi con búp bê, đều có vòng tay đã lem luốc bẩn thỉu.

Bốn thiết bị cao lớn trông như vừa mới được dựng lên, sơn phết tươi mới bóng loáng.

Nhưng những con búp bê thì giống như ký sinh trùng, bám chặt vào vẻ đẹp ấy. 

Từ thân thể chúng, thứ nước đen tanh tưởi vẫn tí tách nhỏ xuống không dứt.

Giọng Giản Oánh Oánh run rẩy: 

“Lại là người chơi… Nhiều người như vậy, đều chết hết rồi sao?”

Lục Ly đang đếm: 

“Mỗi thiết bị có khoảng bốn, năm chục người chơi. Tổng cộng chưa đến hai trăm, ít hơn nhiều so với đống xác vụn ở tầng trước.”

Số người chơi có thể vào được tầng ba đã giảm mạnh.

Không biết tầng hai sẽ là cảnh tượng kinh khủng thế nào...

Ngay từ lúc bước vào, sắc mặt của Chúc Nguyệt đã vô cùng tệ. 

Vết thương trên cánh tay bị đứt dù đã liên tục được bôi thuốc, nhưng vẫn không tài nào lành lại được.

“Cô ráng thêm một chút nữa đi, điểm của anh Tề sắp đủ rồi.”

Kiều Nhân không ngừng chuyền cho cô những lọ máu. 

Cô đón lấy một cách vô hồn, cầm chai thủy tinh lên uống, thứ dung dịch lạnh ngắt, tanh nồng như máu thối trôi tuột xuống cổ họng. 

Mùi thuốc kinh tởm ấy hòa lẫn với mùi xác người chơi phân hủy trong “Công viên”, khiến Chúc Nguyệt không chịu nổi mà nôn thốc ra: 

“Ọe”

Máu tươi lại ào ạt thấm qua lớp băng gạc chỗ cánh tay cụt.

Nụ cười trên gương mặt Nặc Nặc lập tức tắt ngấm.

Cô ta dí sát mũi vào người Chúc Nguyệt, ngửi tới ngửi lui.

“Mùi của chị... không đúng.” 

Nặc Nặc thở phì phò qua lỗ mũi, giọng đầy bực bội:

“Chị đang bốc mùi. Chị không còn hoàn hảo nữa rồi!”

Chúc Nguyệt hoảng loạn lùi vội về sau, vội dùng lớp băng gạc mới ép chặt lên chỗ cánh tay bị cụt, toàn thân run rẩy:

“Không có! Tôi không có mà!”

Lục Ly chăm chú nhìn ba người đang đứng cạnh nhau, trong mắt ánh lên chút suy nghĩ sâu xa.

Lúc này cậu mới nhận ra, không khí giữa họ có gì đó rất bất thường.

Trước đây, Tề Minh Đạt từng nhiều lần đứng ra bênh vực Chúc Nguyệt. 

Nhưng từ lúc ra khỏi thang máy, hắn ta lại cư xử như thể chẳng hề nhìn thấy cô. 

Giờ đây, khi vết thương của Chúc Nguyệt gây thêm rắc rối khiến Nặc Nặc chú ý, vẻ mặt hắn ta chỉ còn lại sự bực bội và phiền chán.

Tuy vậy, ánh mắt của Tề Minh Đạt vẫn luôn liếc về phía Chúc Nguyệt.

Như thể đang chờ đợi điều gì đó xảy ra.

“Em không tin!” 

Giọng Nặc Nặc đột nhiên cao vút lên, đầy tức tối. 

Cô vươn tay ra, định tóm lấy Chúc Nguyệt.

“Em phải mang chị lại đây, nhìn kỹ một chút.”

Vừa thấy bàn tay của Nặc Nặc vươn tới, Chúc Nguyệt đã run lẩy bẩy.

Cô hoảng sợ đến mức nước mắt đầm đìa, giọng khàn khàn van xin nhìn về phía Tề Minh Đạt:

"Anh Tề, anh giúp em thêm lần nữa đi… Em còn một ít điểm, năm nghìn điểm cuối cùng! Em đưa hết cho anh!"

Tề Minh Đạt nheo mắt đầy hài lòng:

"Sớm nói còn năm nghìn thì có phải đỡ phiền không? Tụi mình là cùng một nhóm, đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi."

“Anh Tề thật lòng đối xử tốt với cô đấy! Cô còn dám chơi trò lắt léo với tụi tôi hả?”

Kiều Nhân chỉ tay, miệng bắn nước bọt: 

“Sáng nay còn bảo chỉ còn năm trăm điểm thôi mà? Lấy ra có chút xíu vậy, không đủ nhét kẽ răng cho anh Tề đâu! Còn không mau chuyển điểm đi?”

Chúc Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, nhanh chóng đưa cổ tay chạm vào vòng tay của Tề Minh Đạt:

"Anh Tề, em chuyển rồi, anh kiểm tra thử đi."

Lúc này, bàn tay to của Nặc Nặc đã vươn tới trước mặt Chúc Nguyệt, nhưng Tề Minh Đạt chậm rãi kiểm tra tài khoản xong thì bước lên hai bước:

"Nặc Nặc."

Nặc Nặc liền dừng lại, ánh mắt chuyển sang nhìn Tề Minh Đạt.

Cô nhận ra người này, là vị khách sở hữu số lượng đạo cụ quan trọng nhiều thứ hai.

Mà một vị khách có nhiều đạo cụ như vậy, nếu mở miệng, thì quả thật rất đáng để lắng nghe.

"Anh có điều gì muốn nói không?" 

Nặc Nặc hơi dừng lại:

"Khách."

Lục Ly nghe thấy Lạc Gia Bạch đang cố nhịn cười, liền ghé tai hỏi nhỏ:

"Chuyện gì vậy?"

Lạc Gia Bạch vừa bóp mũi vừa cười khúc khích:

"Thẩm mỹ của Nặc Nặc cũng ổn phết đấy chứ. Cậu còn nhớ hôm nọ cô ta gọi cậu là ‘vị khách xinh đẹp’ không?" 

"Nãy rõ ràng cũng định gọi Tề Minh Đạt như vậy… Nhưng nhìn mặt anh ta xong, không sao thốt nổi hai chữ ‘xinh đẹp’!"

Lục Ly cũng bật cười theo.

Còn Tề Minh Đạt, không hề hay biết có người đang thì thầm sau lưng về mình.

Chỉ cảm thấy bản thân lúc này đúng là người đàn ông mạnh mẽ nhất cả phòng, ngẩng đầu, kiêu hãnh nhìn thẳng vào Nặc Nặc.

"Cô ấy không có bốc mùi đâu. Chắc cô ngửi nhầm rồi." 

"Ở đây có quá nhiều búp bê hỏng, mùi lẫn lộn cả lên. Hay cô thử ngửi lại lần nữa xem?"

"Vậy à?" 

Nặc Nặc hơi ngơ ngác rút tay về, cô ghé sát mũi vào thiết bị gần đó, ngửi mạnh một hơi, rồi cau mày:

"Quả thật chỗ này hôi hơn thật."

Thấy Nặc Nặc bị đánh lạc hướng, Tề Minh Đạt liền nở một nụ cười đắc ý.

Hắn quay lại nhìn Chúc Nguyệt lúc này trông như mất hết sức sống, rồi lên giọng răn dạy:

"Sáng nay tôi đã nói với cô rồi mà, tôi có giao kèo với tà linh, có thể đổi được đạo cụ bảo mệnh thứ hai với giá một nửa. Chỉ còn thiếu mười ngàn điểm nữa là đủ." 

'Giờ có thêm năm ngàn điểm của cô, vẫn còn thiếu một chút. Cô cứ đợi đi, đợi khi livestream của tôi lên hot, tôi chắc chắn sẽ giúp cô đổi."

Chúc Nguyệt miễn cưỡng gật đầu:

"Cảm ơn anh Tề..."

Nặc Nặc lau mũi, lùi ra xa trần nhà một chút, rồi tiếp tục nói.

“Tất cả các thiết bị trong công viên đều đã mở. Tôi và Chú Hề luôn có cảm giác... Có một ánh mắt khác đang âm thầm theo dõi chúng tôi.”

“Có một thứ gì đó không thuộc về công viên này đã lẻn vào. Hãy mau chóng tìm ra nó!”

“Ánh mắt?” 

Lạc Gia Bạch lập tức bắt lấy từ khóa trong lời nói của Nặc Nặc, rồi đảo mắt nhìn quanh những cái xác nằm trên các thiết bị:

“Lẽ nào có thứ gì đó đang ẩn nấp giữa đống xác chết này?”

Nặc Nặc tiếp tục nói thêm về thời gian giới hạn và hình phạt của trò chơi:

“Tôi chỉ có thể chơi với Chú Hề một lúc thôi. Khi chuông báo vào lớp vang lên, tôi sẽ phải đến trường.”

“Nếu trước khi tôi rời đi mà các người vẫn chưa tìm ra nó, thì cánh cổng công viên sẽ bị khóa lại vĩnh viễn. Và các người… Sẽ mãi mãi bị kẹt lại trong công viên này.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc