Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 25: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 23

Trước Sau

break

“Tao quay lại hạng nhất rồi, vì đó là vị trí tao xứng đáng có được. Còn mày ấy à, cứ cầu nguyện đừng rớt hạng tiếp đi!”

Cửa thang máy mở ra.

Tề Minh Đạt hùng hổ bước ra trước, Kiều Nhân theo sau như tay sai, còn quay lại lườm Lục Ly một cái rồi chua ngoa nói:

“Hạng ba là của tao đó! Ở tầng này tao nhất định sẽ vượt qua mày, chờ mà xem!”

“Đúng là não cá vàng.” 

Lạc Gia Bạch bĩu môi:

“Nếu không nhờ cậu trả lời câu hỏi của Nặc Nặc ở tầng bốn, tất cả đã chết rồi, mới qua một đêm đã quên sạch.”

“Ở mấy phó bản khác, Tề Minh Đạt quen thói hống hách rồi, giờ bị tổn thương lòng tự trọng, nhất định sẽ tìm cách gỡ gạc lại thể diện.” 

Giản Oánh Oánh bất ngờ chen lời, nhẹ nhàng nói:

“Dù sao trong mấy phó bản khác, đúng là chẳng có ai vượt qua được anh ta.”

Lục Ly rõ ràng cảm nhận được, có một ánh mắt đang đặt lên người mình.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giản Oánh Oánh, hỏi thẳng:

“Cô đang nói tôi à?”

Giản Oánh Oánh tưởng rằng lời khen bóng gió của mình đã khiến Lục Ly vui vẻ, liền ngại ngùng mỉm cười với cậu.

“Bị anh phát hiện rồi.” 

Cô vô thức sờ mũi, rồi tiếp tục:

“Anh là người mới, có lẽ chưa hiểu rõ những người khác trong các phó bản. Tôi đã vượt qua mấy phó bản rồi, trong đó có hai cái là trùng với Tề Minh Đạt." 

"Nếu anh chịu tổ đội với tôi, tôi sẽ nói hết tất cả thông tin, bao gồm cả năng lực tà linh của tôi.”

Thấy Lục Ly đang yên lặng lắng nghe, Giản Oánh Oánh trở nên phấn khích, nhấn mạnh lại lần nữa:

“Tin tôi đi, nếu chọn tôi, anh sẽ có được nhiều thông tin hơn.”

Từ tầng năm cô đã cảm thấy Lục Ly rất đặc biệt, nên muốn tổ đội với cậu.

Quả nhiên, tỏ ra yếu đuối một chút, khen ngợi vài câu, thường dễ khơi dậy cảm giác muốn bảo vệ của đàn ông.

Nhưng chiêu này lại hoàn toàn vô dụng với Lục Ly.

“Tề Minh Đạt chỉ là dễ nôn nóng thôi, càng vội thì đầu óc càng kém. Nếu anh ta có thể bình tĩnh suy nghĩ, chắc chắn sẽ trả lời nhanh và chính xác.”

Lục Ly vừa nói vừa giơ ngón tay đếm từng khuyết điểm của bản thân:

“So với Tề Minh Đạt tôi còn kém xa, không mạnh bằng, cũng không giỏi bằng anh ta.”

Cậu vuốt chiếc vòng tay hình con rắn lạnh băng trên cổ tay, ánh mắt hiện lên vẻ ngây ngô đầy tin tưởng, nhẹ nhàng từ chối Giản Oánh Oánh:

“Nếu không nhờ may mắn ràng buộc được với một vị tà thần, có lẽ tôi đã mất mạng từ lâu. Tổ đội với tôi, chỉ khiến cô bị liên lụy thôi.”

...

Bách Tư đang đứng trong phòng chuẩn bị đồ ăn của Trò chơi Tử Linh.

Anh cúi đầu, giơ tay phải lên, kéo phần viền găng tay lên một chút.

Trên cổ tay trắng bệch đến mức lạnh lẽo như xác chết có một vết đỏ.

Phải lại gần quan sát kỹ, mới nhận ra đó là dấu răng.

Đây là dấu vết mà tên nhân loại chết tiệt kia để lại, trong ngày đầu tiên xác nhận ràng buộc với anh.

Điều kỳ lạ là, đã hai ngày trôi qua.

Dấu vết ấy vẫn không hề mờ đi.

Ngược lại, đôi lúc còn nóng rát lên.

Mới nãy lại vừa nóng lên lần nữa.

Anh là Minh Vương, chưa từng bị thương.

Vậy tại sao… Lại xuất hiện dấu răng này?

Đứng bên cạnh Bách Tư là một vị tà thần có cặp sừng dê màu đen, khoác trên người bộ vest đen thẳng thớm, thắt cà vạt bạc, mang phong thái của một quản gia tinh anh. 

Nửa khuôn mặt hắn lộ ra những mảnh xương trắng toát rợn người. 

Một con mắt của hắn không ngừng giám sát căn phòng chuẩn bị đồ ăn chật kín đầu bếp, con còn lại thì nhìn xuống bản báo cáo trên tay.

Tà thần sừng dê lật lật mớ báo cáo gần đây "lách cách", sau đó nới lỏng cà vạt:

“Chỉ số an toàn đã đạt tiêu chuẩn suốt sáu tháng liền, tháng này còn được nâng lên mức xuất sắc.”

Bách Tư đặt găng tay xuống:

“Kiểm tra bánh kem.”

Tà thần sừng dê cầm thực đơn lên, lại lật soàn soạt tìm kiếm.

Phát hiện Minh Vương lại quay đầu nhìn qua.

Hàng dài đầu bếp đang nấu nướng bỗng trở nên căng thẳng, động tác đảo chảo cũng nhanh hơn hẳn. 

Lửa trên bếp bùng lên cao hơn nửa mét.

Người phụ trách mảng ẩm thực là một tà linh cấp cao, đã chọn dung hợp một phần hình thái thú.

Hình thái giả của hắn là nhện, tay nhiều chân cũng nhiều. 

Trong khu vực chuẩn bị món ăn thì một mình hắn làm bằng bốn người, hoạt động như cá gặp nước.

Lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy Minh Vương ở khoảng cách gần như vậy, hắn căng thẳng đến mức tám cái chân đều run bần bật.

Khu vực ẩm thực trong trò chơi vốn ít được người chơi chú ý, lâu nay sống dựa vào việc bán thực phẩm ăn liền, tự cung tự cấp, an ổn qua ngày.

Lần này Minh Vương đích thân đến...

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì rồi sao?

Dù các khớp trên cơ thể căng thẳng đến mức phát ra tiếng “rắc rắc”, người phụ trách vẫn giữ vẻ mặt tươi cười bước lên tiếp đón, nhiệt tình báo cáo:

“Dạo gần đây đầu bếp của chúng tôi đều rất chăm chỉ nấu nướng, số người chơi loài người lựa chọn đổi món ăn nóng và thực phẩm nấu chín tăng vọt, tối qua còn có người đổi cả món tráng miệng nữa ạ!”

Bách Tư không nói một lời.

“Chính là món tráng miệng đó.” 

Tà thần sừng dê đã hiểu ý liền tiếp lời:

“Vương nói, các người ở đây làm bánh ít chủng loại, lại còn khó nuốt. Rốt cuộc là sao vậy?”

Người phụ trách dùng ba cái chân lau mồ hôi liên tục, lắp bắp hỏi:

“Ơ… V-Vương… Vương cũng ăn tráng miệng ạ?”

...

Lạc Gia Bạch bước nhanh ra khỏi thang máy theo sau Lục Ly, vội vàng rảo chân bắt kịp rồi hạ giọng hỏi:

“Cậu không tin cô ta à?”

“Không thể tin nổi chút nào.” 

Lục Ly nhàn nhạt nói:

“Cô ta đang nói dối.”

“Cũng đúng thôi, trong trò chơi Tử Linh, lời của bất kỳ ai cũng không thể tin hoàn toàn.” 

Lạc Gia Bạch gật đầu, nhưng vẫn có chút nghi hoặc:

“Thật ra tôi cũng không tin cô ta, nên từ đầu đã từ chối rồi. Nhưng sao cậu biết chắc cô ta đang nói dối?”

“Cô ta chỉ là một kẻ nói dối mới vào nghề, còn chưa biết cách che giấu ngôn ngữ cơ thể.”

Lục Ly nói:

“Nói chuyện mà cứ đưa tay sờ mũi, trả lời thì lặp lại câu hỏi một cách cứng nhắc."

"Còn lúc nói chuyện với anh thì lại cứ nhìn về phía tôi. Mục đích lộ liễu quá.”

“Cậu còn biết nhìn người nữa à?” 

Lạc Gia Bạch ngạc nhiên, có phần thích thú.

Anh thầm may mắn vì ngay từ đầu đã thật lòng muốn lôi kéo Lục Ly, không hề có chút mưu mô vụ lợi nào. 

Vậy nên bây giờ, thái độ của Lục Ly với anh mới khác biệt so với những người khác.

Lục Ly nhớ lại:

“Lúc nghiên cứu loài người, tôi từng đọc vài cuốn sách phân tích hành vi.”

“Gì cơ, nghiên cứu loài người? Cậu… Chẳng phải cũng là con người à?”

Lạc Gia Bạch rùng mình một cái.

Chỉ cách sự thật một bước mà lại bỏ lỡ, anh vội đưa tay xoa xoa cánh tay nổi da gà:

“Trò chơi này vốn đã đủ rùng rợn rồi, cậu còn ở đây dọa người nữa.”

Lục Ly mỉm cười với anh:

“Tất nhiên tôi là con người rồi.”

Chỉ là thiếu một chút cảm xúc mà thôi.

Trong trò chơi Tử Linh này có rất nhiều con người.

Sớm muộn gì, cậu cũng sẽ học được hết mọi cảm xúc mà con người có.

Lạc Gia Bạch định nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi thành tiếng:

“Vậy cậu thấy tôi là kiểu người thế nào?”

Ích kỷ, lạnh lùng, hay là kẻ chỉ biết né tránh đứng sau?

Lục Ly nhìn anh bằng ánh mắt như muốn xuyên thấu tận sâu linh hồn:

“Anh là một người tốt bụng, kiểu tốt bụng đến mức ngốc nghếch.”

Bước chân của Lạc Gia Bạch khựng lại.

Anh sững người, đưa tay chạm lên lớp băng quấn quanh hai cánh tay. 

Làn da bên dưới dường như lại bắt đầu ngứa ngáy một cách khó chịu.

“Lần này chắc chắn cậu nhìn lầm rồi. Tôi đã làm gì khiến cậu hiểu sai như vậy?”

Lạc Gia Bạch hoàn hồn, bật cười lớn, bước nhanh về phía Lục Ly:

“Tôi không phải thế đâu.”

Anh nhấn mạnh, từng chữ rõ ràng dứt khoát:

“Tôi tuyệt đối không phải loại người như vậy.”

...

Toàn bộ người chơi bước vào tầng ba, nơi này đặc biệt rộng lớn, ngay cả trần nhà cũng cao hơn hẳn hai tầng trên.

“Các vị khách thân mến, các bạn đến rồi!”

Gương mặt của Nặc Nặc chiếm trọn trần nhà. 

Vừa nhìn thấy người chơi, cô liền không kìm được mà chen vào trong, cố gắng nhìn rõ từng người một.

“Không ngờ lại có nhiều người, được bạn thân nhất của Nặc Nặc công nhận đến vậy.”

“Hôm nay, Nặc Nặc sẽ dẫn các bạn vào công viên."

"Đây là căn cứ bí mật của Nặc Nặc và Chú Hề. 

Hãy tháo hết những sợi xích, rồi chúng ta sẽ tha hồ vui chơi ở đây.”

“Hãy giữ im lặng nào, để tôi xem hôm nay có những trò giải trí nào đang hoạt động nhé.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc