Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 24: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 22

Trước Sau

break

“Xem ra tạm thời tôi không thể ăn hết bánh rồi.”

Lục Ly thở dài, vứt chiếc nĩa đã dùng đi, thay cái mới, rồi đặt cả đĩa bánh lên bàn.

“Tôi chỉ mới cắt ra ăn thử thôi, phần còn lại chưa động đến. Quả dâu duy nhất cũng tặng anh luôn, cảm ơn vì đã giúp tôi thắp nến tối nay.”

Lục Ly nằm xuống, quay mặt vào tường mà nói:

“Nếu anh muốn vứt nó đi, đợi tôi ngủ rồi hãy vứt cũng được.”

Bách Tư không ngẩng đầu, cũng chẳng đụng đến chiếc bánh.

Lục Ly trở mình. 

Không thể ngủ được.

Cậu xoa cánh tay, lại mở cửa hàng ra xem, lật đi lật lại vẫn không tìm thấy cái gối nào. 

Thế là cậu quay sang Bách Tư, nói như đang ước nguyện:

“Giường trong đêm trò chơi chỉ có chăn, không có gối. Trong cửa hàng cũng chẳng có cái gối nào. Mong lần cập nhật sau sẽ thêm vật phẩm đó, tôi thật sự rất cần.”

“Hôm nay cánh tay tôi bị chém đứt năm sáu lần rồi. Phòng này lại ẩm lạnh như vậy, không biết có bị thấp khớp không nữa…”

Bách Tư liếc mắt, lạnh nhạt nói:

“Cơ thể cậu có thể hồi phục vô hạn, các cơ quan nội tạng đều là mới. Làm sao có thể mắc bệnh?”

Phòng yên lặng hồi lâu, không còn tiếng trả lời. 

Lục Ly đã ngủ mất rồi.

Bách Tư cầm lấy đĩa bánh kem, tiện tay vẽ ra một pháp trận truyền tống, định bụng sẽ vứt hết mấy thứ rác rưởi chướng mắt trên bàn này đi.

Ngọn lửa trên giá nến lặng lẽ chập chờn.

Ánh sáng lờ mờ, hắt xuống người thiếu niên đang cuộn tròn ngủ trong góc. 

Cổ cậu trống trơn không có gì kê, thật sự chẳng thể ngủ ngon. 

Ngay cả trong mơ vẫn còn đang ôm chặt lấy vai mình, một tư thế vừa phòng vệ, vừa cố gắng chống đỡ.

Ngủ một giấc, Lục Ly mở mắt ra thì phát hiện dưới đầu không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc gối vừa to vừa mềm.

Cậu bật dậy, rồi lại thấy chiếc đĩa trống trên bàn.

Lục Ly hắng giọng, hỏi:

“Là anh tặng tôi cái gối này à?”

Mũ choàng đen của Bách Tư kéo thấp đến mức, che mất nửa khuôn mặt.

“Không biết.”

Trong phòng vốn không có người thứ ba, nên Lục Ly mặc định đó là quà của Bách Tư.

“Dùng thích quá đi mất, tôi cảm thấy cổ mình thoải mái hẳn!”

Cậu không ngần ngại khen ngợi, vẻ mặt chân thành:

“Cảm ơn anh, đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được.”

Cậu nâng niu cái gối như báu vật, kê ngay ngắn dựa vào tường rồi mở cửa bước ra ngoài.

“Tôi đi làm đây, tối gặp lại.”

Bách Tư dõi mắt nhìn cánh cửa phòng từ từ khép lại. 

Ngay sau đó, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, anh đã trở lại cung điện trống trải quen thuộc. 

Thân hình cao lớn ngồi trên ngai vàng, cuối cùng cũng có thể thả lỏng duỗi người.

Chiếc áo choàng đen rũ dài trên nền gạch dát vàng.

Anh đặt tay lên đầu hai con rắn đang há miệng nhe nanh ở hai bên ngai vàng, Từ lớp găng tay truyền đến cảm giác lạnh buốt thấu xương.

Bách Tư cười khẩy:

“Chỉ là một cái gối hạng bét thôi mà, đúng là chưa thấy qua cái gì cao cấp.”

"Còn cái bánh kem kia nữa, khó ăn chết đi được."

...

Rời khỏi phòng, Lục Ly mở giao diện dữ liệu phòng livestream. 

Thấy lượng người xem đã tụt xuống chỉ còn hơn mười ngàn, thứ hạng phòng cũng rớt xuống hạng hai.

Bình luận lướt qua đầy oán trách:

[Quá tam ba bận đấy nhé, tối nay mà còn không có hình thì tôi out thật đấy.]

[Tôi không hiểu tại sao cứ đến tối là phòng của streamer lại tắt đèn. Anh biết tôi đợi vất vả thế nào không? Không lẽ có cảnh gì không tiện chiếu, bị kiểm duyệt rồi hả?]

[Nhiệt độ tụt thảm hại luôn, streamer có hiểu thế nào là giữ chân khán giả không vậy? Đừng bảo với tôi là cứ đến đêm trong game là lại chơi trò cúp điện nhé! Thời gian chơi vốn không nhiều, giờ hết nửa thời gian chẳng có tiếng cũng chẳng có hình, tôi muốn khiếu nại!]

[Không loại trừ khả năng là phòng livestream bị lỗi rồi. Có người đã đi gọi quản lý kiểm tra rồi.]

[Dạo này thấy quản lý phòng tăng ca suốt, số lượng cũng nhiều hơn. Trước đây phải 7 ngày mới xử lý xong vấn đề, giờ thì trong ngày là xong rồi. Phải khen một cái.]

[Khả năng của streamer có vẻ là tái sinh và hồi phục. Theo tôi biết, đúng là có hai vị tà thần sở hữu năng lực này, không chừng streamer chính là một trong số họ đấy!] 

[Tôi đã chọn được người trong lòng rồi, hôm nay nói trước tại đây, chờ ngày mở hộp quà bí ẩn thôi!]

[Điểm tích lũy của Streamer sao lại tụt mạnh thế? Mất hơn ba vạn điểm! Chắc chắn là đã dùng cả đêm để nghiên cứu và đổi một món vũ khí khủng khiếp nào đó rồi! Chúng ta cứ chờ xem kịch vui vào ban ngày nhé!]

Lục Ly người có một giấc ngủ ngon cả đêm, vừa bước vào thang máy thì chạm mặt Lạc Gia Bạch.

Lạc Gia Bạch vừa xoa tai vừa than:

"Tai tôi ù luôn rồi, đến giờ đầu vẫn còn ong ong đây này."

Lục Lê tò mò hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Cậu không nghe thấy tối qua có một người phụ nữ vừa khóc vừa gào à? Tôi hai đêm rồi ngủ không ngon, cậu thì trông lại rạng rỡ ghê..." 

"Trong cửa hàng chẳng có cái nút bịt tai cách âm nào cả, sao chất lượng giấc ngủ của cậu tốt thế?" 

Lạc Gia Bạch ngáp một cái, thân hình loạng choạng như thể đứng thôi cũng có thể ngủ gật.

Lục Ly lắc đầu:

"Tôi không nghe thấy gì cả."

Dù Bách Tư không ngủ, nhưng sự hiện diện cực kỳ mờ nhạt, hầu như không gây ra tiếng động gì. 

Vì thế Lục Ly luôn dễ dàng chìm vào giấc ngủ mỗi tối.

Lạc Gia Bạch mô tả cẩn thận:

"Là một người phụ nữ vừa khóc vừa đập vào tường, khóc rất thảm thương, như kiểu đang cầu cứu."

"Nhưng mà lạ lắm, càng cố nghe thì lại càng không nghe rõ cô ta đang nói gì, cậu nói xem có quái không?"

Bốn người lần lượt bước vào thang máy, hai nam hai nữ.

Một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào khiến Lạc Gia Bạch lập tức ngậm miệng, bịt mũi rồi vội vàng phẩy tay để xua mùi.

“Bị thương rồi mà không đổi thuốc sao?”

Cô gái đã chọn theo phe Tề Minh Đạt tên là Chúc Nguyệt, còn người chơi nữ hiện đang bị lẻ loi là Giản Oánh Oánh.

Người đồng đội nam từng cùng cô ấy tạo nhóm không vượt qua được vòng trước, đã chết.

Giản Oánh Oánh với hai quầng thâm đen dưới mắt, đứng trong thang máy, cứ xoắn chặt mấy ngón tay, do dự rất lâu rồi cuối cùng quyết định bước về phía Lục Ly và Lạc Gia Bạch.

Chúc Nguyệt thì vừa vào đã yếu ớt tựa lên tường thang máy, sắc mặt trắng bệch, trông chẳng khác gì người chết:

“Tôi có đổi thuốc rồi, nhưng mất cả cánh tay. Thuốc chỉ đủ để tạm thời ngăn vết thương hoại tử thôi, để tôi khỏi chết quá nhanh.”

Vòng trước, cánh cửa tách họ ra, tiện thể cũng phân nhóm lại một cách đơn giản.

Hiện vẫn chưa rõ, các nhóm khác cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Lục Ly nhìn về phía bóng tối được Chúc Nguyệt che lại bằng cơ thể, chỉ thấy một cánh tay trụi lủi, băng gạc quấn một cách cẩu thả, đầy những vết máu khô.

Chúc Nguyệt chỉ hơi cử động một chút, máu tươi đã thấm qua lớp băng. 

Nhìn qua là biết vết thương vô cùng nghiêm trọng.

Cơ thể của Giản Oánh Oánh thì không có thương tích gì, đi lại linh hoạt.

Cô ta đứng sát bên Lạc Gia Bạch, nhưng khi nói chuyện lại nhìn Lục Ly, giọng nói rụt rè:

“Có thể, cho tôi tham gia nhóm với hai người được không?”

Lạc Gia Bạch chẳng suy nghĩ, thẳng thừng từ chối:

“Không được.”

Lục Ly nói:

“Chúng tôi không lập đội.”

“Anh ấy”

Cậu chỉ vào mình, rồi lại chỉ sang Lạc Gia Bạch:

“Và tôi, đều chơi ở chế độ đơn không tổ đội. Cô cũng có thể chọn chơi theo kiểu đó.”

Lạc Gia Bạch tỏ vẻ “đã đoán trước”, nhún vai:

“Xin lỗi nhé, bọn tôi là sói hoang đơn độc, thỉnh thoảng tán gẫu chút thôi.”

Sắc mặt Giản Oánh Oánh càng thêm tái nhợt, im lặng không nói thêm gì nữa.

Tề Minh Đạt bước vào, liếc nhìn Giản Oánh Oánh một cái, trong mắt Tề Minh Đạt loé lên tia độc ác. 

Hắn bước lên chế giễu Lục Ly:

“Hóa ra mày vẫn chưa chết à? Bảng xếp hạng livestream của tao lại quay về hạng nhất, tao còn tưởng mày bị chơi chết từ lâu rồi cơ.”

Lục Ly không quan tâm đến thứ hạng, cậu chỉ để ý một chuyện:

“Anh nhận được thông báo hệ thống rồi đúng không? Tôi không hề gian lận.”

Biểu cảm của Tề Minh Đạt thoáng méo mó. 

Hắn tất nhiên đã nhìn thấy, thông báo hệ thống đang treo lơ lửng ở đầu phòng livestream của mình.

Thông báo màu đỏ đó chạy đi chạy lại suốt mười tiếng đồng hồ, cứ như đang nhạo báng hắn vậy.

[Ding.]

Cửa thang máy mở ra, giọng máy móc lạnh băng phá tan bầu không khí ngập mùi thuốc súng:

[Đã đến tầng 3.]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc