Ô vuông rất sâu, vừa vặn đủ để đặt những đạo cụ họ thu được từ vòng trước.
“Chắc là để đặt đạo cụ vào.”
Lục Ly phân tích vị trí của mười ô vuông, mỗi hai cái một cặp, ở giữa nối với nhau bằng một đường kẻ.
Hình như chỉ cần đặt vào một ô, thì ô liên kết sẽ xuất hiện vật gì đó.
Cậu lấy đạo cụ từ vòng tay ra, lần lượt bày lên bàn.
Gồm có: Hai tờ hóa đơn có chữ ký rõ ràng, túi hồ sơ của mẹ, roi da của ba, váy dính máu của Nặc Nặc, hộp kim chỉ màu cam của chú hề.
Vừa vặn năm món.
Lạc Gia Bạch không chắc chắn, nói:
“Có khi phải đặt theo thứ tự?”
Hiện giờ còn lại bốn người chơi, có thể dùng Tề Minh Đạt để thử sai, Lục Ly liền nhường chỗ cho Lạc Gia Bạch.
“Anh thử đi.”
Lạc Gia Bạch cắn răng lấy một tờ hóa đơn, đặt vào ô được chú hề chỉ.
Vừa khít.
Ô liên kết hạ xuống rồi nâng lên, lộ ra một băng cassette.
Chuyển động này rõ ràng là dấu hiệu tích cực.
Lạc Gia Bạch mừng rỡ: “Thành công rồi!”
Lục Ly gật đầu khen ngợi: “Không tệ.”
“Rắc rắc rắc…”
Bốn góc trần nhà sáng rực lên bốn luồng ánh sáng trắng chói lòa, chiếu thẳng vào bọn họ.
Chói đến nỗi không thể mở mắt nổi.
“Sao tự dưng bật đèn rồi? Nóng chết đi được.”
Chúc Nguyệt dùng tay che mắt, phàn nàn:
“Kiểu chiếu sáng này giống như cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm vậy.”
Dưới ánh sáng mạnh.
Chú hề động đậy.
Nó lấy băng cassette, đặt vào máy ghi âm, nhấn nút phát.
Một giọng đàn ông lạ lẫm vang lên từ bên trong.
Vừa đê tiện vừa giận dữ.
[Tôi không có tội! Tôi đi sớm về khuya, cũng kiếm được tiền, thỉnh thoảng chơi mạt chược, uống rượu, đi mát-xa thì sao? Đàn ông kiếm tiền, phụ nữ nội trợ, chẳng phải là chuyện đương nhiên à? Cô ta suốt ngày than mệt, chẳng qua chỉ là dọn nhà, trông con, có gì mà mệt? Cô ta mệt bằng tôi chắc?]
[Cả ngày cứ chìa tay xin tiền! Tôi có nhiều tiền vậy chắc? Mỗi ngày chỉ nấu nướng mua đồ, có cần tiêu nhiều thế không? Tôi không đưa! Muốn tiêu tiền thì tự đi làm mà kiếm! Không có bản lĩnh thì đừng than vãn!]
Băng dừng phát, chú hề đặt băng về chỗ cũ.
Cơ thể nó đứng yên, tay chỉ vào ô vuông thứ hai.
Lục Ly khẽ thở dài: “Là giọng của ba.”
Từ đầu đến giờ, bọn họ chỉ biết về ba mẹ qua lời kể người khác và Nặc Nặc.
Đây là lần đầu tiên được nghe chính ông ta nói.
Lạc Gia Bạch tức tối: “Ngụy biện! Toàn là ngụy biện! Bảo sao mẹ phải làm bao nhiêu việc lặt vặt để kiếm tiền, hóa ra là vì ngay cả tiền sinh hoạt ông ta cũng không đưa.”
“Tiếp tục đi.”
Lạc Gia Bạch đặt túi hồ sơ vào.
Chú hề lấy ra băng cassette mới.
[Tôi thật không hiểu, một người ưu tú như tôi sao lại cưới phải loại phụ nữ như cô ta. Cưới về rồi, suốt ngày mặt mộc, nhìn vào chẳng có hứng thú gì cả.]
[Tôi áp lực quá lớn, ra ngoài mát-xa một chút thì sao? Nhân viên ở đó vừa lễ phép lại còn đáng thương ông nội mất, bà nội liệt giường, trong nhà còn có em trai bệnh nặng. Tôi quẹt thẻ mua vài bộ quần áo cho cô ấy thì có gì sai?]
[Đó là tiền của tôi! Tôi không ngoại tình! Mỗi lần thấy cô ta nổi đóa lên, hàng xóm chỉ trích, tôi lại thấy hả hê. Cô ta đúng là thần kinh! Chính cô ta đánh tôi điếc tai, khiến tôi mất việc. Loại đàn bà điên như thế, bị nhốt là đúng!]
Lạc Gia Bạch cầm lấy roi da dính máu, đặt vào ô thứ ba.
Chú hề lại lấy ra cuộn băng thứ ba.
Lần này là đoạn nói về Nặc Nặc:
[Chuyện các người hỏi, tôi nhận! Tôi thừa nhận hôm đó có uống chút rượu, làm chuyện sai trái. Nhưng tôi thất nghiệp lâu rồi, tâm trạng khó chịu thì có gì lạ? Còn nhìn thấy con bé học hành tệ thế! Học dốt, đúng là học dốt!]
[Tôi muốn nó giỏi hơn, muốn nó thành học sinh xuất sắc! Sai à? Học kém thì phải bị phạt. Hôm đó nó còn mặc cái váy ngủ mỏng, nằm trên sofa xem tivi… Chính nó cố ý quyến rũ tôi! Tôi làm vậy, là nó đáng bị thế!]
Lạc Gia Bạch rùng mình, tròn mắt không dám tin, anh cầm lấy chiếc váy trắng còn dính máu, chỉ vào đó, giọng run run hỏi Lục Ly:
“Dù không nói rõ… Nhưng… Có phải ý đó không?”
“Phải.” Lục Ly nắm chặt tay.
Khi sự thật bị bóc tách từng lớp, trần trụi và tàn nhẫn.
Khi tất cả chỉ còn là hồi ức, và bản thân không thể làm gì để thay đổi.
Cậu lại bắt đầu cảm thấy tức giận.
Giận đến mức cảm giác như không khí xung quanh cũng đang nóng lên.
“Má nó!” Lạc Gia Bạch chửi thề, ngẩng đầu nhìn lên Nặc Nặc khổng lồ kỳ dị trên trần nhà.
Nặc Nặc đang tựa vào tường, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.
Cứ như thể, cô đang đưa những vị khách mới đi tham quan…
Ngôi nhà hạnh phúc của mình.
Vẻ mặt Lạc Gia Bạch đầy đau lòng, anh nén giọng xuống:
“Con bé mới chỉ mười hai tuổi thôi… Chỉ là một đứa trẻ…”
“Nhanh lên, đặt hết đạo cụ vào! Tao muốn qua vòng này!”
Tề Minh Đạt lảo đảo tỉnh lại khỏi trạng thái mơ hồ.
Hắn vừa mơ thấy mình là người cuối cùng bị kẹt lại trong phó bản.
Rồi mơ thấy Lục Ly dùng dao rạch da hắn.
Còn có giấc mơ về những người bị hắn hại chết trong các vòng trước, biến thành oan hồn kéo đến đòi mạng.
Tề Minh Đạt gần như phát điên. Hắn ôm lấy con mắt bị thương, gào lên:
“Tao phải ra ngoài! Mau cho tao ra ngoài!”
Trong cơn hoảng loạn, hắn giật lấy đạo cụ trong tay Lạc Gia Bạch, nhét mạnh chiếc váy vào ô thứ tư.
Nhưng chiếc ô liên kết không hề nhô lên băng cassette.
Nặc Nặc nghiêng đầu nhìn, tiếc nuối nói:
“Ài… Đặt sai rồi.”
Chú hề giơ rìu lên, nhắm thẳng vào Tề Minh Đạt.
Sắc mặt hắn tái mét.
Ngay trước khi lưỡi rìu chém xuống, hắn nhào xuống đất, tránh được đòn chí mạng.
Nhưng chú hề lập tức đổi hướng, rời khỏi bàn bắt đầu rượt đuổi hắn.
Lục Ly vẫn đang nghiên cứu hai ô còn lại.
Lạc Gia Bạch lên tiếng dò hỏi:
“Có khi nào phải đổi thứ tự không?”
Anh thử đặt hộp kim chỉ màu cam vào ô kế tiếp, nhưng không có phản ứng.
Ngược lại, chú hề dường như tăng tốc đuổi giết Tề Minh Đạt.
Lục Ly liếc nhìn toàn bộ đồ vật trên bàn:
“Các băng ghi âm đều là lời của người ba nói về từng thành viên trong gia đình. Trong đó có cả chú chó đen Buck. Nhưng ở đây lại không có đạo cụ nào liên quan đến nó. Trong số các manh mối anh tìm được trước đó có mảnh vải bò đúng không?”
Lạc Gia Bạch vỗ trán:
“Đúng rồi!”
Anh lấy nửa miếng vải bò ra, đặt vào ô thứ tư.
Ô liên kết từ từ trồi lên một băng cassette.
Chú hề thu rìu lại, quay trở về bàn, bắt đầu phát đoạn ghi âm:
[Còn con chó chết tiệt đó! Con chó điên đó! Nó cắn nát chân tôi! Lúc bị nó cắn, tôi mới tỉnh táo được một chút.]
[Nhưng rồi sao? Nó là con gái tôi! Tôi làm chuyện đó với nó thì có gì sai? Mạng của nó là tôi cho, cơ thể của nó cũng là của tôi!]
[Tôi băm con chó điên đó thành từng khúc, để nó không dám cản tôi nữa!]
Lục Ly lẩm bẩm:
“Hóa ra đây là lý do Buck chết mà không nhắm mắt…”
Vì bảo vệ Nặc Nặc, đến phút cuối cùng, nó vẫn ngậm chặt miếng vải trên người gã đàn ông đó trong miệng.
Tề Minh Đạt toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, cố sức bò lại về phía bàn.
Hắn vừa kịp nhìn thấy Lục Ly đặt chiếc hộp kim chỉ màu cam vào ô cuối cùng.
Giọng người đàn ông vang lên, tàn bạo và lạnh lùng:
[Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã giết người! Dù tôi giết người ngay trước mặt Nặc Nặc thì sao chứ? Nó dám hé răng nửa lời à?]
[Một con đàn bà hèn nhát đẻ ra một đứa con gái cũng hèn nhát.]
[Nó chỉ đứng trên cầu thang nhìn tôi đâm người đàn bà kia từng nhát từng nhát. Tôi dùng chính cái rìu mà cô ta mang về nhà để đập nát bức ảnh gia đình và cả bức tường treo ảnh.]
[Tôi nhét cô ta vào tường, mua xi măng về đổ đầy vào trong, để cô ta chết ngạt từ từ! Cảm giác đó… Thật sự rất tuyệt!]
[Khi Nặc Nặc định xuống cầu thang, tôi cảnh cáo nó không được bước xuống.]
[Bức tường không có ảnh gia đình đó giờ đã hoàn hảo. Mẹ sẽ mãi mãi ở cùng chúng ta. Nặc Nặc, con không phải luôn miệng đòi mẹ sao? Giờ mẹ đã trở lại rồi, con không vui sao? Con dám phản kháng ba à? Tên con là Nặc, chính là chữ "nhút nhát" đó.]
Lạc Gia Bạch tức giận đến mức muốn đấm cái gì đó:
“Hắn giết cả chó, lại còn giết người?”
Lục Ly lạnh giọng:
“Và hắn còn lấy làm kiêu hãnh về điều đó.”
Khi băng cuối cùng kết thúc, chiếc bàn biến mất.
Chỉ còn lại đạo cụ cuối cùng trong tay Lục Ly:
Chiếc váy trắng dính máu.
Từ trần nhà bắt đầu nhỏ xuống những giọt nước lạnh lẽo, như mưa.
“Cái gì thế này?”
Lạc Gia Bạch bắt đầu hoảng loạn.
“Chúng ta đã giải hết manh mối rồi cơ mà? Sao bốn bức tường này vẫn chưa có cửa mở ra?”
Chúc Nguyệt lo lắng:
“Nước càng lúc càng dâng cao, nơi này sắp bị ngập mất.”
Chú hề đứng bất động, nhìn chằm chằm vào họ, không nói một lời.
Lục Ly nhìn chằm chằm vào đạo cụ cuối cùng, trầm ngâm.
Mưa làm chiếc váy ướt sũng.
Máu trên váy bắt đầu lan ra, biến thành những vệt đỏ loang lổ, bên trong còn lẫn thứ chất lỏng trắng đục, dính nhớp nhỏ xuống.
Lúc đó, trong đầu cậu vang lên câu nói khi nãy của Nặc Nặc:
“Bây giờ là rạng sáng, chúng ta có thể chơi cùng nhau không?”
Lục Ly bỗng bước lên phía trước một bước, hỏi:
“Bây giờ là rạng sáng, chúng ta có thể cùng chơi không?”
Chú hề như pho tượng khẽ động đậy, quay người lại, làm một động tác mời gọi.
Sau lưng chú hề, xuất hiện một chiếc xích đu có tỷ lệ hoàn toàn bình thường.
Nó đang mời Lục Ly ngồi lên xích đu.
Và nhẹ nhàng, dịu dàng đứng bên cạnh đẩy nhẹ.
Lục Ly ngồi xuống.
Cậu đặt chiếc váy trắng lên đùi, máu loang ra thấm lên quần áo cậu, thấm vào cả gỗ của xích đu.
Động tác đẩy xích đu dừng lại.
Chú hề cúi đầu, sờ vào thứ dính trên xích đu, rồi quay đầu nhìn váy trắng đầy máu và chất bẩn.
Nó run rẩy vươn tay, ôm lấy vai Lục Ly.
Lần đầu tiên, nó mở miệng, giọng nữ vỡ vụn đầy thống khổ, nghẹn ngào pha lẫn cơn giận run rẩy:
“Đây không phải là do roi đánh… Hắn còn làm gì con nữa? Nói cho mẹ biết đi…”