[Chúng ta đã đến tầng 5.]
Thang máy bất ngờ dừng lại, kèm theo đó là âm thanh cơ học lạnh lẽo vang lên, như tiếng máy móc từ một thế giới xa lạ.
Cánh cửa vừa mở, ánh sáng chói lòa bên ngoài khiến người ta không thể mở mắt.
Vài người chơi phải dựa vào tường, nôn thốc nôn tháo vì choáng váng.
Lục Ly phủi nhẹ lớp bụi bám trên vai, bình tĩnh bước ra khỏi thang máy.
Họ vừa được đưa đến một căn phòng mang dáng dấp như bước ra từ truyện cổ tích.
Ở giữa phòng là một chiếc bàn tròn, xung quanh kê mười chiếc ghế.
Không có lấy một ô cửa sổ.
Bên tường trái là mười cánh cửa đang đóng chặt.
Hai bức tường còn lại chất đầy búp bê hình người.
Những con búp bê đủ mọi kích cỡ, được xếp chồng cao đến tận trần nhà.
Tất cả đều quay mặt về phía họ.
Trên từng khuôn mặt nhựa ấy là nụ cười ngoác miệng, méo mó rợn người.
Thật giống như một thiên đường hạnh phúc... Nếu như hạnh phúc mang hình hài của ác mộng.
Trong số những người chơi, có một người đàn ông mập mạp.
Sau cú rơi kinh hoàng trong thang máy, đầu óc gã ta quay cuồng, mồ hôi vã ra như tắm. Chân vừa bước ra khỏi thang máy, gã ta đã loạng choạng, miệng nôn thốc tháo xuống nền nhà trắng sáng.
Gã ta chưa kịp lấy lại hơi thở thì, bàn chân vô tình giẫm phải một con búp bê nhỏ nằm lăn lóc.
"Rắc" một tiếng vang như gãy xương.
Trước khi gã kịp cúi xuống nhìn, món đồ chơi bất ngờ bật dậy.
Hai cánh tay nhỏ xíu của nó vươn ra, ôm chặt lấy giày gã như có sức sống, rồi hét lên:
"Ở lại chơi! Ở lại chơi với bọn tôi!"
Người đàn ông béo hét thất thanh, mặt cắt không còn giọt máu.
Hai chân khuỵu xuống, gã ngã bệt xuống sàn, tay run bần bật, cố gắng giật con búp bê ra khỏi chân như thể đang kéo một con đỉa bám chặt lấy mình.
"Đáng sợ quá! Cái… Cái gì đây? Nó… Nó sống hả?"
Gã ta ném phăng con búp bê ra xa.
Nó đập xuống nền, một cánh tay gãy rời nhưng vẫn giật giật, rung bần bật như một con côn trùng hấp hối.
Miệng nó không ngừng phát ra những âm thanh đứt đoạn, nghèn nghẹt:
"Lại đây… Chơi đi… Ở lại… Mãi mãi…"
Bất ngờ, trần nhà bị tách ra.
Một khoảng tối khổng lồ mở ra bên trên họ.
Một cô bé gái khổng lồ đang cúi nhìn xuống.
Cô bé có mái tóc buộc hai bên như búp bê trẻ con, mặc một chiếc váy công chúa xinh xắn. Nhưng kích thước của cô... Quá dị thường.
Khi cúi xuống gần, nửa khuôn mặt cô bé đã phủ kín cả trần phòng.
Đôi mắt to tròn quét qua từng người, tròng mắt xoay tròn, không hề chớp.
Khi ánh mắt cô bé chạm vào từng người chơi, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt. Nhưng thay vì dễ thương, nó khiến người ta lạnh sống lưng.
"Lại có khách mới đến lâu đài của Nặc Nặc rồi!"
Giọng nói trong trẻo, ngọt như kẹo bông, nhưng vang vọng như từ đáy hang vọng lên, vẩn đục méo mó.
Rồi cô bé nhìn thấy con búp bê gãy tay nằm chỏng chơ trên nền nhà.
Nụ cười tắt ngấm.
Mặt cô bé tái đi, chân mày nhíu chặt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi khó chịu.
"Đồ hỏng thì không hoàn hảo... Phải dọn rác đi... Nếu không ba sẽ giận..."
Cô bé thò tay vào phòng.
Cánh tay khổng lồ với những ngón tay búp măng trông như cột trụ, chuyển động nhanh gọn chính xác.
Khi cô nắm lấy con búp bê, nắm tay ấy còn to hơn cả cơ thể một người trưởng thành.
Cô bé ngửa đầu ra sau, môi nhếch lên thành một nụ cười vặn vẹo, miệng mở rộng bất thường như thể hàm dưới sắp rơi xuống đất.
Không chần chừ, cô ném món đồ chơi vào miệng.
"Rắc… Rắc"
Âm thanh nhai vang lên giòn tan, như tiếng xương bị nghiền nát giữa những chiếc răng sành sụa.
Cánh cửa thang máy vừa mở, một người phụ nữ lao ra trong trạng thái hoảng loạn.
Mắt cô mở to, tay run rẩy bám vào khung cửa thang máy như thể sợ bị kéo ngược trở lại.
Cô lắp bắp, giọng nói nghẹn lại vì sợ hãi:
"Đó… Đó thật sự là búp bê sao? Tại sao… Tại sao tôi lại thấy nó nhai… Máu… Rất nhiều máu…!"
Cô đảo mắt nhìn quanh, hy vọng có ai đó lắng nghe mình.
Nhưng không ai để tâm đến cô.
Căn phòng đã thu hút sự chú ý của tất cả người chơi khác, sự tồn tại của cô như bị nuốt chửng trong không gian ngột ngạt, đầy rẫy những món đồ kỳ quái nguy hiểm.
Một vài người chơi đã nhanh chóng lấy máy ảnh ra từ trong ba lô, lia ống kính khắp nơi, chụp lại từng vật thể trong căn phòng như thể đây là một bảo tàng kỳ dị.
Có người khác lấy ra một cây búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ vào từng mảng tường, áp tai lắng nghe như đang dò tìm âm vang bất thường sau lớp vách.
Ánh mắt họ chăm chú, nghiêm túc, như thể đã quen với việc này.
Một nhóm khác thì cẩn thận chạm tay vào từng món đồ trong phòng theo thứ tự, lần lượt lướt qua từng chi tiết nhỏ.
Họ lẩm bẩm điều gì đó, như thể đang so sánh với thông tin nào đó đã biết trước.
Tất cả hành động đều có mục đích.
Một giọng nam vang lên, cộc cằn và gấp gáp:
"Nhanh lên, tìm đạo cụ đi!"
"Phải kiếm được manh mối trước khi ông chủ xuất hiện!" Một người khác hối thúc.
Không ai còn thời gian để hoảng sợ.
Không ai còn thời gian để chia sẻ nỗi sợ.
Lục Ly ngơ ngác đứng ngay trước cửa thang máy, bên cạnh là hai người chơi mới khác vừa bước ra.
Cậu cảm thấy có lẽ mình cũng nên bắt đầu di chuyển.
Nhưng... Những người chơi cũ này đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ vừa nãy cậu đã lơ đãng, bỏ lỡ phần công bố luật chơi?
Lục Ly đưa tay chặn một người đàn ông trông có vẻ lịch sự, đang vội vã chạy ngang qua. Người đó đeo kính gọng vàng, vẻ mặt căng thẳng.
"Bận sao? Mấy người đang làm gì thế?" Lục Ly hỏi.
Người đàn ông thoạt đầu có vẻ sốt ruột, nhưng khi nhìn thấy Lục Ly, giọng nói anh ta bất ngờ dịu lại:
"Chúng tôi đang tìm đạo cụ chính."
"Bây giờ đang là "ban ngày". Mỗi phút mỗi giây đều rất quan trọng. Chỉ cần kích hoạt được đạo cụ chính hoặc manh mối quan trọng, có thể bắt đầu thu thập thông tin."
"Tìm được càng nhiều, tỉ lệ sống sót qua màn càng cao."
Anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Tôi tên là Lạc Gia Bạch, là người chơi cũ. Cậu có muốn hợp tác với tôi không?"
Lời mời quá đột ngột khiến Lục Ly theo phản xạ từ chối:
"Không cần đâu."
Lạc Gia Bạch thoáng lộ vẻ tiếc nuối.
Ánh mắt anh ta khựng lại, dừng trên đỉnh đầu Lục Ly, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó khác thường.
"Được thôi." Anh ta gật đầu.
Sau đó cố gắng thuyết phục thêm một lần nữa, giọng nói dịu dàng hẳn:
"Nếu cậu đổi ý, cứ đến tìm tôi."
Lục Ly khẽ nhíu mày, vô thức đưa tay sờ lên đỉnh đầu mình:
"Trên đầu tôi có gì sao?"
Lạc Gia Bạch bật cười, vẻ mặt bí ẩn:
"Nếu cậu chịu hợp tác với tôi, tôi sẽ nói cho biết."
Lục Ly cong môi cười nhạt, cố tình làm ngược lại:
"Thế thì tôi không nghe đâu."
Trò chơi khăm.
Không giống người tốt.
Lạc Gia Bạch bật cười, vẫy tay nói như nhắc nhở:
"Tôi chỉ khuyên cậu nên nhanh chóng tìm đạo cụ và manh mối thôi, đây không phải trò chơi dễ thở gì đâu."
"Trong mười người bước vào một phó bản, cùng lắm chỉ có một, hai người sống sót. Nghe nói có những màn còn khó đến mức… Chẳng ai quay lại được cả."
Chiếc vòng trên cổ tay Lục Ly đột ngột nóng lên.
Cùng lúc đó, tất cả người chơi trong phòng đều nhận được một tin nhắn hiển thị đồng thời:
[Tên trò chơi phó bản hiện tại: Thiên đường vĩnh cửu]
[Hướng dẫn vượt cấp: Trong phó bản này, mỗi đêm trôi qua, bạn có thể xuống một tầng. Nếu có thể an toàn đến được tầng một tìm ra cánh cửa, bạn sẽ vượt cấp thành công.]
"Xem ra bản tân thủ lần này khá dễ thở đấy!"
Người đàn ông béo vừa rồi giẫm phải búp bê bỗng reo lên, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
“Chỉ cần xuống tầng là qua được màn? Chả khác gì đi dạo chơi!”
Thay vì tắt thông báo, gã vuốt sang trái trên màn hình vòng tay, mở ra một giao diện mới.
Mắt vẫn dán chặt vào đó, gã lẩm bẩm như đang trò chuyện với người khác:
"Xem một chút không? Một giờ? Nửa giờ? Trò chơi tân thủ mà, nhẹ nhàng thôi!"
Nói xong, gã đàn ông béo bước ngang qua chỗ Lục Ly, cố tình giơ cao cổ tay có đeo vòng, rồi va mạnh vào vai cậu.
Lục Ly nghiêng người, né tránh một cách dễ dàng.
Gã béo khựng lại, vẻ mặt cau có, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười giả tạo:
"Suýt nữa thì đụng phải cậu, xin lỗi nhé! Cậu là người mới bốc được thẻ vàng đúng không?"
Lục Ly nhìn thẳng vào gã, thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình:
"Anh cố ý đâm vào tôi."
Gã béo sặc lên một tiếng cười lạnh:
"Tôi đã nói là vô tình rồi, cậu còn bận tâm làm gì!"
Ánh mắt gã trở nên lạnh lẽo.
Giọng nói thấp đi, mang theo sự châm chọc:
"Để khán giả trong phòng livestream của tôi mở to mắt ra mà xem, người chơi bốc được tà thần trông như thế nào nhé..."
Gã giơ cổ tay lên, đưa vòng tay sát vào mặt Lục Ly, cố ý đưa cậu vào khung hình, như muốn khiêu khích.
Hàng loạt bình luận cuộn tràn dưới nửa màn hình, tốc độ nhanh đến mức không đọc kịp.
Phòng livestream đang nóng hơn bao giờ hết.
"Muốn xem vòng tay của người bóc được tà thần à? Được thôi! Để tôi cho anh xem!"
Gã béo cười toe toét, vươn tay chạm thẳng vào cổ tay của Lục Ly.
Lục Ly lập tức đẩy gã ra, giọng lạnh nhạt rõ ràng:
"Chúng ta quen nhau sao?"
Gã béo hét lên, làm như bị xúc phạm:
"Tôi đâu có ý xấu! Sao phải keo kiệt vậy chứ? Nhìn một cái cũng đâu có mất miếng thịt nào!"
Gã cao giọng:
"Cậu là người mới, được xuất hiện trong phòng livestream nổi tiếng như của tôi, nên cảm ơn tôi mới phải. Cậu biết không? Đáng lẽ cậu phải quỳ xuống cảm ơn ấy!"
Lục Ly im lặng vài giây như đang cân nhắc, rồi nghiêm túc gật đầu:
"Tôi hiểu rồi. Anh bị rối loạn nhân cách tự luyến."
Gã béo trợn tròn mắt:
"Cậu… Cậu nói tôi bị bệnh?"
Lục Ly vẫn giữ nét mặt bình thản, giọng nói lại càng thêm thành thật:
"Tôi nói ra là vì muốn tốt cho anh. Nếu anh mắc bệnh thật, thì đến tư cách để bị mổ xẻ nghiên cứu anh cũng không có."
"Cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều không đủ điều kiện để sử dụng."
Trên màn hình, khán giả không thấy mặt Lục Ly, nhưng giọng nói của cậu vang lên rất rõ.
Phản ứng lập tức bùng nổ trong phần bình luận:
[Người mới này thú vị phết! Tôi đổi phòng phát sóng rồi, theo dõi cậu ta từ giờ!]
[Tên phát sóng chính tội nghiệp thật. Đến cả người mới cũng bắt nạt được cơ mà!]
[Tôi vào xem là để coi người ta vượt phó bản kiểu gì, không phải nghe anh lải nhải! Không ngậm mồm lại là khỏi nhận quà luôn đấy!]
Thấy khán giả có dấu hiệu quay lưng, gã béo hốt hoảng. Sấn tới trừng mắt nhìn Lục Ly, hạ giọng đầy đe dọa:
"Không biết tốt xấu, cứ chờ chết đi!"
Lục Ly chỉ cười, ánh mắt sáng lên như vừa nghe được một lời khen:
"Cảm ơn lời chúc phúc của anh."
Ý định ban đầu của cậu khi tham gia “Trò chơi tử linh" là để chết.
Suốt hai mươi năm bị giam cầm trong phòng thí nghiệm sinh học không ánh mặt trời. Không tự do, không lựa chọn, Lục Ly đã tuyệt vọng đến mức chỉ còn khát khao duy nhất.
Kết thúc tất cả.
Gã béo tức đến nghẹn lời, đỏ mặt tía tai, chỉ thốt lên được một câu:
"Cậu mới có bệnh đấy!"
Nhưng rồi gã lập tức quay về phía màn hình phát sóng, chỉnh lại góc mặt 45 độ, chu môi hôn một cái rõ kêu:
"Đừng ngừng tặng quà cho tôi! Cho tôi đủ điểm đi nào, màn này tôi phá đảo trong năm phút cho mà xem!"
Với gã, những tương tác, lời nói, hành động màu mè. Tất cả đều là công cụ để kéo donate, để tăng điểm tương tác trong phòng livestream.
Vừa đi, gã vừa rút ra một chiếc thang từ hư không.
Gã tựa chiếc thang vào bức tường bên trong căn phòng, thấy Nặc Nặc không chú ý đến mình thì nở nụ cười đắc ý.
Gã bắt đầu leo lên, rồi ngoái lại nhìn, giơ ngón tay cái úp xuống đầy khinh thường.
Sau đó, không quên giơ luôn ngón giữa về phía Lục Ly, rồi loạng choạng leo tiếp, trông chẳng khác gì một tên hề đang trình diễn.
Gã lôi ra vài chiếc đinh và một cuộn dây thừng, chốt thang lại, rồi ném dây thừng xuống dưới miệng thì lẩm bẩm.
"Gã đó là cao thủ chuyên đi đường tắt để giành lợi thế."
Lúc này, Lạc Gia Bạch bước đến bên cạnh Lục Ly, giải thích:
"Gã ta có cấp độ cao, thích tấn công mở màn, livestream vượt phó bản càng nhanh thì càng được thưởng nhiều."
"Gã là kiểu người vừa đánh vừa nói chuyện với khán giả để moi quà. Trong phòng phát sóng, càng tiêu điểm thì sau khi kết thúc phó bản sẽ được hoàn lại nhiều hơn. Vậy nên khán giả mới thi nhau ném quà cho gã."
Lục Ly lặng lẽ quan sát màn trình diễn sôi nổi kia, gật đầu: "Anh béo này… Cũng khá thông minh. Hiệu ứng tương tác trực tiếp tốt thật."
Trên giao diện ảo trước mắt, các dòng điểm thưởng cứ thế nhảy liên tục.
Lạc Gia Bạch liếc nhìn theo bóng gã béo, lắc đầu, giọng nói mang đầy ẩn ý:
"Nhiều điểm thì càng tốt thật… Nhưng điều kiện tiên quyết là phải còn sống để tiêu hết số điểm đó."
Phía trên, gã béo vừa cố định dây thừng, vừa vỗ tay đầy tự mãn:
"Lại là tôi, người phá đảo nhanh nhất trò chơi này! Trò chơi tử linh cũng chẳng có gì ghê gớm cả!"
Gã kiểm tra dây thêm lần nữa, rồi hít một hơi dài, nhảy khỏi tường.
Trong lúc rơi tự do, gã còn quay vòng trên không, mặt mày rạng rỡ như đang diễn xiếc, miệng cười ngạo nghễ:
"Một lũ ngu ngốc! Cứ ở đó mà chờ chết trong phó bản này đi! Ha ha ha."
Tiếng cười đầy kiêu ngạo bỗng bị ngắt ngang.
Tiếng "cốc cốc" vang lên, là tiếng gõ cửa nhưng không biết từ đâu.
Giọng nói bên dưới vang lên, đầy hỗn loạn:
"Không có cửa… Ngay cả ở đây cũng không có!"
Gã hét toáng lên, nỗi tự tin tan biến không dấu vết, giọng nói bắt đầu run rẩy:
"Cửa chính đâu rồi? Ở đâu? Không có! Tôi đã ở tầng một rồi mà! Không… Không đúng… Tại sao toà nhà này chỉ có bốn tầng?"
Sự ngạo mạn của gã sụp đổ trong tích tắc. Thay vào đó là nỗi hoảng loạn.
[Xin chúc mừng người chơi đã khám phá ra manh mối quan trọng số 1.]
Âm thanh cơ học vang lên lạnh lẽo. Khiến cả căn phòng bỗng chốc chìm vào sự im lặng nín thở.
Ngay sau đó là một chuỗi đếm ngược:
[Năm… Bốn… Ba… Hai…]
Giọng máy móc dừng lại một nhịp, như phát hiện ra điều gì đó sai sai.
[Ơ? Tại sao… Lâu đài của Nặc Nặc lại không có tầng một?]