Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 4: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 2

Trước Sau

break

Bên ngoài bức tường, gã béo bỗng hét lên một tiếng chói tai.

Nghe giọng hắn, chẳng có chút gì gọi là sợ hãi trước manh mối quan trọng vừa được báo lại.

Giữa những tiếng la hét hỗn loạn, một con chó hoảng loạn tru lên:

"Chó! Có chó kìa! Cứu với. A! Sao con chó này chỉ có cái đầu? Đừng cắn tôi! Đừng mà, làm ơn!"

Chỉ đến lúc này, Nặc Nặc mới chậm rãi quay đầu lại. Cô cúi xuống, vai hơi nhún, như thể đang vuốt ve thứ gì đó dưới chân.

Cô mỉm cười.

"Đồ chơi hư hỏng thì phải xử lý. Ngoan lắm, Buck."

Khi tiếng chó sủa dần im bặt, chỉ còn lại âm thanh của tiếng cắn xé và tiếng khò khè đầy thỏa mãn vang lên trong bóng tối.

Lục Ly ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài qua mái nhà đang mở.

Bên ngoài dường như là một căn phòng rộng hơn, như thể thế giới này vẫn chưa dừng lại ở những gì cậu tưởng.

Ngoài Nặc Nặc, trong căn phòng ấy còn có một con chó, thứ sinh vật mà cậu chẳng thể nào gọi là bình thường được nữa.

Căn nhà họ đang ở thực chất là một lâu đài thiên đường, do chính tay Nặc Nặc dựng nên.

Tiếng la hét đã hoàn toàn biến mất.

Gã đàn ông béo… Đã chết.

“Rắc, rắc”

Ai nấy đều nghe rõ tiếng con chó nhai thịt, rồi cắn tới phần xương. 

Âm thanh răng nanh va vào xương cứng, sắc đến rợn người, khiến sống lưng lạnh buốt.

Lục Ly đột ngột quay sang hỏi Lạc Gia Bạch, giọng điệu nhẹ bẫng như thể đang bàn chuyện ăn tối:

"Tên béo kia chết rồi, anh biết trước phải không?"

Giọng điệu tự tin lúc trước của Lạc Gia Bạch khiến người ta có cảm giác như anh đã nhìn thấu hết mọi thứ từ đầu.

"Đúng."

Lần này, vì chính cậu chủ động hỏi, Lạc Gia Bạch không vội đáp thêm.

Anh khoanh tay lại, bình thản đứng đó, chờ Lục Ly hỏi tiếp: Làm sao anh biết được?

Để nhân cơ hội ấy, anh có thể tự nhiên dẫn dắt Lục Ly hợp tác với mình.

Mọi thứ... Thật hoàn hảo.

Lạc Gia Bạch chờ mãi, vẫn không thấy Lục Ly lên tiếng.

Lúc này đến lượt anh bắt đầu sốt ruột:

"Rồi sao nữa? Cứ hỏi tiếp đi chứ!"

Lục Ly nhíu mày, có vẻ bối rối:

"Vậy thì sao?"

"Ồ, cũng có một câu hỏi."

Cậu liếc nhìn cánh tay quấn đầy băng gạc của Lạc Gia Bạch, nhàn nhạt hỏi:

"Trên người anh chẳng có vết thương nào cả. Sao lại giả vờ băng bó nhiều thế?"

Lạc Gia Bạch bỗng thấy cả người như bị làn không khí "người chết bị nhắc đến" bao phủ.

Anh lập tức liên tưởng tới dáng vẻ im lặng của tên béo vừa rồi, cảm thấy bản thân mình… Ít ra vẫn chưa đến mức đó.

"Đó là một bí mật."

Lục Ly gật đầu, ngừng hỏi ngay, giọng bình tĩnh:

"Anh có rất nhiều bí mật."

Thấy cậu thực sự im lặng, Lạc Gia Bạch siết chặt nắm tay, đẩy gọng kính lên, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Ở thế giới cũ của cậu, chắc cậu là kiểu người không chịu cúi đầu trước cấp trên, đúng không?"

Lục Ly đáp:

"Tôi không hiểu."

Lạc Gia Bạch thở dài.

"Cậu muốn làm một con sói đơn độc. Nhưng nếu những người chơi khác bắt đầu liên kết thành nhóm thì sao?"

Anh hạ thấp giọng, nói nhanh:

"Cậu có thấy hai gã kia đang nhìn cậu không? Tên đặc biệt mạnh là Tề Minh Đạt, một lão cáo già từng sống trong ngục tối cấp D của Làng Tân Thủ, chuyên đi lừa gạt người mới." 

"Tên đi cùng là Kiều Nhân, thân hình nhỏ nhắn, là tay sai trung thành. Hai tên đó lập thành một đội rồi."

Lục Ly quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng ánh nhìn của hai người đàn ông kia.

Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt cậu, họ lập tức quay đi.

Dù vậy, sự chú ý của Lục Ly nhanh chóng bị một điều mới mẻ thu hút.

Treo cao trên bức tường là một vật thể hình vuông, được phủ kín bằng một tấm vải trắng dày.

Vì vị trí quá cao, hầu hết người chơi chỉ đi ngang qua bên dưới, ngẩng lên nhìn thoáng qua rồi bỏ qua. 

Không ai dám mạo hiểm trèo lên để xem rốt cuộc đó là gì.

Rồi đột nhiên, một cơn gió mạnh ào đến, thổi tung lớp tuyết trắng.

Tấm vải bay lên trong tích tắc, lật phật trong gió.

Lục Ly ngẩng đầu, nhìn rõ vật treo trên tường, đó là một khung ảnh gia đình.

Ở giữa bức ảnh, một cô gái trẻ đang đứng, tay nắm chặt trước ngực, nét mặt rạng rỡ.

Xét theo kiểu tóc và trang phục, cậu đoán đó chính là Nặc Nặc.

Cô đứng giữa, được bao quanh bởi cha và mẹ, phía dưới là một con chó nằm ngoan ngoãn bên chân.

Thoạt nhìn, là một bức tranh gia đình ấm áp.

Nhưng càng nhìn kỹ, Lục Ly càng cảm thấy có điều gì đó sai sai...

Người mẹ, không có đầu.

Người cha, thiếu toàn bộ phần thân dưới.

Sau khi Lục Ly nhìn xong, tấm vải trắng lại chậm rãi rơi xuống, phủ kín bức ảnh gia đình như thể chưa từng có ai vén lên.

Vòng tay trên cổ tay cậu bất chợt nóng lên.

Một dòng thông tin được cập nhật trước mắt:

[Tên trò chơi trong phiên bản: Thiên đường vĩnh cửu]

[Công cụ: 1]

[Gợi ý: 1]

Gã béo đã tìm ra manh mối, nhưng đạo cụ...

Lục Ly liếc nhìn con số “1” phía sau chữ “công cụ”, ánh mắt trầm xuống. 

Cậu lại nhìn sang những người chơi lớn tuổi, họ lặng lẽ tránh né cái chết vừa rồi như thể đó chỉ là một phần tất yếu trong trò chơi.

Không ai nhắc đến cái chết của gã béo.

Tất cả vẫn miệt mài lục lọi, tìm kiếm, chạy đôn chạy đáo vì đạo cụ và manh mối tiếp theo.

Chỉ có Lục Ly vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình đã bị che lại.

Cậu trầm tư nghĩ:

“Các đạo cụ chính... Được kích hoạt như thế nào?”

Nặc Nặc lại thò tay vào lần nữa. Lần này, cô lấy đi một chiếc ghế từ chiếc bàn tròn.

Nhìn chín chiếc ghế còn lại, cô thoáng lộ vẻ tiếc nuối.

Sau đó, vỗ tay nhè nhẹ, thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Xong rồi, chuyện nhỏ đã giải quyết. Giờ chúng ta chính thức bắt đầu trò chơi."

Không đợi ai phản ứng, Nặc Nặc bắt đầu đẩy từng người vào ghế.

Cô đưa tay đến gần một người chơi trẻ tuổi, nhẹ nhàng xoa đôi má ấm áp của anh ta bằng ngón tay cái, động tác đầy trìu mến, như thể đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Trên gương mặt cô ấy, là một nụ cười tươi tắn đến kỳ dị.

"Mọi người đều xinh đẹp cả."

"Tôi nên cho ai ở cùng tôi đây?"

Chín người ngồi quanh chiếc bàn tròn.

Ngoài Lục Ly, còn có hai người mới một nam, một nữ.

Cả hai đều chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng không che giấu nổi.

Họ run rẩy, ánh mắt quét liên tục khắp phòng, như thể đang tìm kiếm một lối thoát không tồn tại.

Không giống như Lục Ly, hai người đó hoàn toàn không thể hòa nhập vào trò chơi, ít nhất là không nhanh được như cậu.

"Tôi đã chứng kiến chín mươi người chết ngay lập tức trong sảnh. Khi tôi vào trò chơi, thậm chí không ai trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi cũng đã tận mắt thấy hậu quả bi thảm của việc không vượt qua được một màn chơi."

Ngay lúc ấy, người phụ nữ trẻ tuổi tên Vu Đồng, sợ hãi đến mức lấy tay che mặt khóc nức nở.

Cô đập bàn, bật dậy, hét lớn trong hoảng loạn:

"Tôi có thể dừng chơi được không? Tôi không muốn chơi nữa! Tôi là lính mới mà!"

"Vu Đồng, đừng nói nữa! Trò chơi đã bắt đầu thì không thể rút lui!"

Một người đàn ông cũng là người mới, vội vàng giữ lấy tay cô, ra sức khuyên can.

Cả hai vừa mới làm quen, giờ đã bị đẩy vào tình huống sinh tử không lối thoát.

Nhưng Vu Đồng đã quyết định.

"Tôi không biết tại sao mình lại bị kéo vào trò chơi này!"

"Nếu các người muốn chơi thì cứ ở lại! Đồ điên!"

Khi chọn chỗ ngồi, Tề Minh Đạt cố tình ngồi vào ghế bên trái Lục ly.

Thấy vậy, hắn cười khẩy, nói bằng giọng đầy vẻ trêu chọc:

"Ngây thơ. Chờ xem cô ta bị trừng phạt đi."

"Tôi thật sự không muốn chơi nữa! Làm ơn... Thả tôi ra đi, ah!"

Vu Đồng đột nhiên hét lên rồi ngã quỵ xuống đất, thân thể co giật dữ dội.

Cô ôm chặt cổ tay, nơi chiếc vòng tay đang bốc cháy rực lên một ánh lửa đỏ lòm.

Chỉ vài giây sau, mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập không khí.

Vùng da quanh chiếc vòng tay bị cháy đen, từng mảng thịt bong tróc, để lộ lớp thịt đỏ tươi bên dưới.

"Đau quá!"

Tiếng hét bén nhọn của cô khiến mọi người tê dại da đầu.

"Tôi sẽ chơi! Tôi muốn chơi!"

Ngọn lửa vụt tắt.

Vu Đồng ngồi sụp xuống, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô lảo đảo ôm lấy cánh tay bỏng rộp, quay về ngồi vào chiếc ghế bên phải Lục Ly.

Khuôn mặt cô tái nhợt, phủ đầy vẻ tuyệt vọng.

Đôi môi vẫn còn run rẩy vì đau, cô thì thào lập lại trong vô thức, như một câu thần chú tự thôi miên:

"Tôi sẽ chơi... Tôi sẽ không bỏ cuộc... Tôi sẽ không bỏ cuộc..."

Tề Minh Đạt nhìn chằm chằm Lục Ly, nhận ra sắc mặt cậu từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.

Hắn tỏ ra hứng thú, nghiêng người hỏi:

"Cậu thật sự là người mới à? Sao lại không sợ?"

Lục Ly đáp một cách dửng dưng:

"Vết thương nhỏ như thế… Có cần phải sợ không?"

"Cậu thật sự rất dũng cảm. Tôi thích điều đó."

Tề Minh Đạt bật cười, trông vừa thô tục vừa đáng ghét.

"Tôi tên là Tề Minh Đạt. Tôi thấy cậu từ chối lời mời gia nhập đội của cái gã băng bó bên kia. Sao không về phe tôi? Tôi giỏi hơn hắn nhiều."

Lục Ly vẫn đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt:

"Không hợp tác."

Nụ cười trên mặt Tề Minh Đạt khựng lại.

Ánh mắt hắn dừng ở chiếc vòng tay hình rắn trên cổ tay cậu, sắc mặt thay đổi vài lần, nhưng vẫn cố giữ giọng điềm tĩnh, cố gắng lôi kéo:

"Cậu rất có năng lực. Đi theo tôi, cố gắng một chút, tôi đảm bảo cậu sẽ tích được nhiều điểm hơn cả mức cậu dùng nổi."

Lục Ly khẽ hé môi.

Tề Minh Đạt tưởng rằng cậu sẽ đồng ý, môi vừa nhếch lên đã bị chặn lại bởi một động tác.

Lục Ly nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên đặt trước môi mình.

"Chậc."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc