“Tôi chỉ là người mới vào nghề, chẳng biết gì cả.”
Lục Ly ngây thơ lên tiếng.
Cậu dễ dàng nắm lấy lưỡi dao găm, xoay ngược nó và đâm mạnh vào cánh tay người đàn ông văn phòng.
Lưỡi dao sắc lẹm cắt phăng cả xương lẫn thịt nửa cánh tay bị chém đứt lìa, rơi phịch xuống đất. Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ nền sảnh trắng nhợt.
“Aaa!”
Gã nhân viên ôm chặt lấy bờ vai trần, gào khóc trong đau đớn.
Những người chơi đang chú ý đến Lục Ly liền hoảng loạn lùi về phía sau, ánh mắt thay đổi. Nỗi sợ hãi lan ra như bệnh dịch, họ nhanh chóng quay sang tìm mục tiêu mới nhắm vào những người chơi khác yếu hơn.
Tên nhân viên lăn lộn trên mặt đất, thân thể co rút vì đau đớn.
Gã nghiến răng, trừng mắt nhìn Lục Ly, rít lên:
“Giả heo ăn thịt hổ hả?”
“Mày lừa tao!”
“Chắc chắn mày dùng đạo cụ để giấu vòng tay tà ma, giả làm tân thủ để kiếm điểm thưởng chứ gì!”
Lục Ly lùi lại một bước, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
“Tôi không giả vờ.”
Cậu nói với vẻ oan ức:
“Tôi thực sự là người chơi mới.”
Từng vết thương trên cơ thể người đàn ông cắt rất ngọt giờ bắt đầu hoại tử nhanh chóng.
Làn da tái xanh, thịt sạm đen, bốc mùi nồng nặc.
Tiếng rên rỉ của gã dần yếu đi.
Đầu gục xuống nền đá lạnh.
Chết.
Lục Ly ngẩng đầu, bắt gặp con mắt khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung, đảo qua đảo lại, như đang theo dõi một vở kịch thú vị.
Có vẻ như, trò chơi này… Vui hơn thế giới cũ rất nhiều.
Giữa hội trường chật kín người, hỗn loạn bao trùm.
Người chơi dùng mọi thủ đoạn để giành giật xúc xắc điểm cao trộm cắp, đánh lén, lừa lọc, thậm chí giết người.
Không còn chỗ cho đạo đức.
Mỗi góc tường đều bị ánh đèn trắng lạnh chiếu sáng đến tận chân tóc, không một nơi nào để che giấu. Những phần tối tăm nhất của nhân tính bị lôi ra ánh sáng.
[Đếm ngược kết thúc.]
[Vòng đầu tiên chấm dứt.]
[Mọi người đã tìm được viên xúc xắc của mình chưa?]
Con mắt khổng lồ Eyeball nheo lại, giọng nói kéo dài rợn người:
[Tôi sẽ bắt đầu đếm điểm.]
Tia sáng trắng lạnh băng quét qua hành lang như lưỡi dao cắt.
Người nào có điểm số thấp lập tức bị ánh sáng chém thành hàng chục mảnh thịt, máu bắn tung tóe.
Cơ thể của gã nhân viên văn phòng cũng bị phân thây ngay lập tức, chỉ còn lại vũng máu tanh nồng vài giọt văng lên mặt Lục Ly, đọng lại mà không thấm vào da cậu.
[Đã xóa.]
[Còn lại đúng mười người chơi.]
[Xem ra không cần chơi vòng hai nữa rồi.]
Eyeball sung sướng đến rùng mình:
[Lần này có nhiều người mới ghê!]
[Con người các bạn thật yếu đuối.]
[Việc đầu tiên sau khi vào trò chơi là tìm đến tà ma xin được bảo vệ.]
Một chiếc lưỡi đỏ sậm từ mi mắt dưới của Eyeball từ từ trườn ra vừa dài vừa dính, chia thành ba nhánh lơ lửng giữa không trung.
Trong số mười người sống sót, có ba người là tân thủ.
Một nhánh lưỡi đưa đến trước mặt Lục Ly.
Ở đầu lưỡi là một chiếc hộp đen.
Một cái lỗ sâu hoắm mở ra trên hộp, như đang mời gọi.
Giọng của Eyeball trở nên thôi miên:
[Hãy rút một lá bài tà ma thuộc về bạn.]
[Sau khi bạn trở thành người chơi chính thức, bạn sẽ nhận được vòng tay tà ma.]
[Vào ban đêm, bạn cần trao đổi năng lực với tà ma để nhận được sự bảo vệ.]
[Điều đó sẽ giúp bạn sống sót đến ban ngày.]
[Nhớ kỹ: Đừng ngủ quên khi giao dịch.]
[Nếu linh hồn của bạn bị tà ma đánh cắp trong lúc bạn ngủ... Bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi trò chơi này.]
Khi Lục Ly đưa tay vào chiếc hộp đen, giao diện livestream cá nhân của cậu lập tức xuất hiện trong bảng lựa chọn người xem.
Một khán giả lướt qua vô tình nhấn vào, rồi bị gương mặt Lục Ly thu hút đứng ngây ra rất lâu.
[Lần rút đầu tiên thường chẳng có gì đặc biệt, toàn quỷ cấp thấp, chán ngắt.]
[Trong đợt này còn có cả Tề Minh Đạt trùm ngục tối kinh dị, chuyên săn tân thủ.]
[Thấy kết quả đã rõ rồi nên tôi tính out game.]
[Ủa chào mấy bạn ma mới đến.]
[Các bạn thấy cái neo nhỏ xinh này có đáng để nuôi không?]
[Tôi còn đúng 2.000 tiền ma, đang cân nhắc đầu tư cho ai đây.]
[Khoan đã, cậu ta bắt đầu rút bài! Có ánh sáng kìa!]
[Có ai thấy không? Là ánh sáng đỏ hay xanh vậy?]
[Không lẽ… Cậu ta thật sự rút được quỷ cấp cao?]
Lục Ly cau mày.
Cậu phát hiện cái hộp… Sâu hơn cậu nghĩ. Sờ mãi vẫn chưa chạm tới đáy.
Cậu mò mẫm khắp bên trong, tay quét qua lớp không khí lạnh lẽo, như đang lặn trong nước đá.
Và rồi, vì dùng hơi quá sức, Lục Ly… Bóp vỡ cái hộp trước khi kịp lấy ra lá bài nào.
Ngay khoảnh khắc ấy một luồng sáng vàng rực nổ bùng ra từ giữa lòng bàn tay cậu.
Một lớp sương đen đặc quánh bốc lên từ lá bài, kết tụ thành từng giọt như nhựa chảy, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Dần dần, sương đen gom lại, tụ thành một hình người cao lớn.
Lục Ly đứng sững.
Hình người được tạo bởi màn sương lạnh, cao hơn cả cậu, đường nét mờ ảo nhưng rõ ràng là đàn ông.
Còn Eyeball con mắt khổng lồ trên không bắt đầu rung lên vì phấn khích.
Nó lập tức trườn đến gần lá bài trong tay Lục Ly, cố gắng căng tròng mắt ra soi từng chi tiết:
[Lá bài vàng!]
[Tôi từng gặp hàng chục ngàn người chơi mới, chưa ai từng rút được thẻ vàng như cậu!]
Lục Ly hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm:
“Ừm… Quý lắm sao?”
Mép sương đen khẽ chạm vào nhãn cầu Eyeball.
“Xèo.”
Tiếng cháy khét vang lên.
Lớp mí mắt khổng lồ của Eyeball bị ăn mòn lập tức, hóa thành vũng nước đen sánh đặc.
Nó hét lên, đau đớn rút lui, dùng chiếc lưỡi thè ra liếm lấy vết thương rỉ máu.
[Vương… Tôi không có ý mạo phạm ngài!]
Lục Ly khựng lại.
Cậu nhận ra… Ánh mắt của Eyeball đã khác trước.
Không còn ngạo mạn, không còn đùa cợt, không còn giọng điệu “thưởng thức một tân binh thú vị”.
Giờ đây, trong ánh mắt ấy chỉ còn lại sự khiếp sợ và phục tùng tuyệt đối.
Nó đang sợ nhưng là sợ lá bài mà cậu đang cầm trên tay.
Lục Ly cúi xuống, nhìn kỹ lá bài đen tuyền.
Mặt trước không có hoa văn gì cả, chỉ có hai chữ… “Diêm Vương” được viết ở mặt sau.
Ngay khi cậu còn chưa kịp tiêu hóa thông tin…
Màn sương đen bắt đầu co lại thành hình người rõ ràng hơn, rồi vươn tay ra che lên đỉnh đầu cậu.
Cảm giác lạnh băng, như có thứ gì đó đang trườn dọc theo làn da.
Lục Ly nghe thấy trong lồng ngực mình vang lên những tiếng “rắc rắc”, như có thứ gì đó đang vỡ ra, đang biến đổi.
Một cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể.
Cậu hiểu rồi.
Sinh vật này muốn làm tan chảy
lớp da cậu, hòa cậu vào nó. Biến cậu thành một phần của màn sương đen.
Nó muốn… Ăn cậu.