Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 21: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 19

Trước Sau

break

Lục Ly ngẩng đầu, chăm chú quan sát chú hề.

Lúc này, cả hai tay của chú hề đều giơ cao quá đầu.

Tay phải cầm cưa máy, rõ ràng là công cụ “xét xử”.

Tay trái nắm chặt một bó bóng bay to, với đủ bốn màu được nhắc đến trong đề bài: 

Đỏ, xanh dương, xanh lá, vàng. 

Mỗi màu không chỉ có một quả.

“Đề bài của nhóm B không giới hạn thời gian trả lời đâu. Cậu cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy đáp.”

Lạc Gia Bạch theo bản năng sờ lên cánh tay đang quấn đầy băng gạc của mình, bất an mà vuốt nhẹ từng vòng băng trắng, thấp giọng than:

“Cơ hội không có nhiều lắm đâu. Cậu thì còn cái trò sống đi sống lại đó, chứ tôi thì không có cái năng lực biến thái kiểu đó.”

Anh cẩn thận sờ lên con dao có năng lực tà linh treo bên hông:

“Con dao này có thể giúp tôi đỡ được một đòn. Đạo cụ bảo mệnh đổi bằng điểm số, nhiều nhất tôi chỉ có thể đổi thêm hai cái nữa. Tính ra cùng lắm chỉ chịu được ba nhát chém là hết đát.”

Đề bài của nhóm A, họ còn có thể từng bước thử nghiệm, loại trừ từng đáp án sai để mò ra đúng.

Nhưng câu hỏi của nhóm B, đến cả lựa chọn cũng không có.

Độ khó tăng vọt.

Lạc Gia Bạch đầy lo lắng, anh ngồi thụp xuống trước bảng tin lớp, chờ đợi suốt một lúc lâu mà vẫn không thấy dòng chữ phấn nào hiện ra thêm.

“Câu này sao lại không có đáp án tham khảo chứ?” 

Anh cau mày, giọng lẩm bẩm, thấp thỏm.

Lục Ly thì đang lục tìm những đạo cụ từng thu thập trước đó. 

Cậu cầm vài mẩu giấy nhỏ lên, lật qua lật lại xem xét, vừa xem vừa trầm giọng lẩm bẩm:

“Chú hề không thể tồn tại cùng với ba. Chú hề là bạn tốt, nhưng chỉ có thể gặp vào lúc rạng sáng. Nhưng bây giờ... Lại đang là giờ tan học…”

Chuông tan học vừa vang lên, học sinh làm xong bài mới được ra công viên chơi. Điều đó chứng tỏ thời gian hiện tại là buổi chiều.

Là chiều.

Nhưng trong nhật ký của Nặc Nặc lại ghi rõ: chỉ có thể gặp chú hề vào lúc rạng sáng.

Chiều và rạng sáng, trái ngược hoàn toàn.

Hai mốc thời gian này… Đang mâu thuẫn với nhau.

Tại sao lại như vậy?

Ai đang nói dối?

Lục Ly dừng lại giây lát, sau đó rút ra một mẩu nhật ký của Nặc Nặc từ xấp giấy cũ.

“Nặc Nặc từng nói, màu mà cô bé thích nhất là màu đỏ. Vừa vào trò chơi là đã lặp đi lặp lại câu đó rồi. Chắc là gợi ý cho người chơi chứ gì nữa." 

"Liệu có phải câu này rất đơn giản, chỉ cần viết là 'bóng bay màu đỏ' thôi không?” 

Lạc Gia Bạch sốt ruột đến mức đi tới đi lui, vừa nói vừa cúi đầu ngó vào mấy mẩu giấy trong tay Lục Ly.

“Ơ? Sao cậu lại lấy manh mối của vòng trước ra xem? 

Mấy cái đó qua màn rồi là hết tác dụng mà?”

Lục Ly vẫn bình tĩnh, ngón tay kẹp chặt mép giấy, ánh mắt dừng lại ở một điểm vô hình nào đó.

“Tôi biết đáp án rồi.”

Hai dòng thời gian kia… Thật ra không hề mâu thuẫn.

Và cũng không có ai đang nói dối.

Lạc Gia Bạch mừng rỡ, tưởng Lục Ly đồng tình với suy luận của mình, vui vẻ nói:

“Cậu cũng thấy là chọn màu đỏ đúng không?”

Lục Ly nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không phải.”

“Không phải bất kỳ màu nào cả.”

Cậu cẩn thận xếp lại mảnh nhật ký, rồi cúi người, bình thản viết lên bảng đen:

[Bạn nói với chú hề: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”]

Lạc Gia Bạch nhìn thấy dòng chữ cậu viết ra, mặt mày tái mét:

“Anh ơi, em gọi anh một tiếng anh trai thiệt tình, anh chắc chắn câu trả lời này là đúng không đó? Nó khác hoàn toàn với cái em nghĩ mà!”

Lục Ly đặt viên phấn xuống, lùi lại vài bước.

Cậu nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen ngòm, lõm sâu hoắm của chú hề.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi nghe nói chỉ cần ôm chú một cái, là có thể nhận được một quả bóng bay.”

“Chú ơi… Có thể cho tôi ôm một cái được không?”

Chú hề như thể đang dán mắt nhìn cậu. 

Một giây sau, hai cánh tay giơ cao bắt đầu run lên bần bật, kéo theo cả nền lớp học đã bị chặt chém tan hoang cũng rung chuyển không ngừng.

“Chú hề sắp tung chiêu cuối rồi!”

Trong tiếng gầm rung trời, Lạc Gia Bạch hét toáng lên, ôm đầu ngồi thụp xuống:

“Em đã bảo anh phải suy nghĩ cho kỹ mà! Cái tiếng gì ghê vậy trời?"

"Anh nhìn giùm em với! Cái cưa máy bên tay phải của nó… Có phải đang khởi động không đấy?”

Tiếng gầm vang dội đột ngột ngừng lại.

Lục Ly lúc này đang đứng đúng ngay chính diện, đối diện với chú hề.

Hai bàn tay to lớn của chú hề cùng lúc hạ xuống, tạo thành một vòng tay như muốn ôm lấy, bao trọn Lục Ly vào chính giữa.

Cánh tay siết chặt, trượt trên nền đất gãy nát, ép Lục Ly áp sát vào vòng tay lạnh toát của chú hề khổng lồ.

Cậu giơ tay, chạm nhẹ vào phần thân thể khổng lồ của chú hề.

Khi ngày tháng không trùng nhau, thì buổi chiều và nửa đêm... Cũng không còn mâu thuẫn.

Hôm nay là ngày đầu tiên Nặc Nặc gặp chú hề.

Cũng chính là sinh nhật của Nặc Nặc.

Cô bé viết trong nhật ký rằng: 

Từ lời kể của các bạn cùng lớp, cô biết hôm nay trong công viên có một chú hề, chỉ cần ôm một cái là sẽ được tặng một quả bóng bay. 

Thế nên sau khi tan học, đợi đến khi tất cả bạn bè đã về hết, cô mới một mình đến gặp chú hề.

Nặc Nặc không thể biết chính xác mình sẽ nhận được quả bóng màu gì.

Vì vậy, đáp án của câu hỏi điền vào chỗ trống này không nên là một màu sắc.

Quả bóng nào sẽ được trao, chỉ có chú hề mới biết.

Sau khi Lục Ly ôm lại, chú hề thả lỏng vòng tay.

Hai ngón tay cứng như sắt nhẹ nhàng kẹp lấy một quả bóng nhỏ xíu, dịu dàng đưa ra trước mặt cậu.

Tựa như đang dâng tặng một món quà quý giá.

Tất cả những quả bóng màu khác đều bị thả bay, biến mất trên trần nhà.

“…Bóng cam sao?”

Lạc Gia Bạch vẫn còn ôm đầu, nhắm mắt ngồi bệt dưới đất. 

Mãi mà không nghe thấy âm thanh “tách” quen thuộc khi đạo cụ giữ mạng bị phá vỡ. 

Anh ta không nhịn được mở mắt ra, vừa vặn thấy cảnh Lục Ly đón lấy quả bóng từ tay chú hề.

Anh ta sững sờ:

“Cậu… Cậu thực sự trả lời đúng à? Chú hề chủ động đưa bóng cho cậu luôn? Mà màu bóng lại còn chẳng phải cái nào được liệt kê trong đề!”

Lục Ly khẽ “ừ” một tiếng, tò mò ngắm nghía quả bóng cam, rồi đưa tay định chạm vào.

Ngón tay còn chưa kịp chạm tới.

Từ hai cái loa đặt như vật trang trí trong lớp học bỗng vang lên một giai điệu quen thuộc.

“Chúc mừng sinh nhật bạn~”

Bài hát sinh nhật vang lên, kèm theo tiếng điện nhiễu “xì xì” nhẹ nhẹ.

Quả bóng màu cam đột nhiên bốc cháy từ đỉnh.

Nhưng thay vì xì hơi như thường, quả bóng vẫn giữ nguyên hình dạng, ngọn lửa uốn lượn dọc theo hình cong của nó, cháy xuống tận cuối sợi dây buộc.

Ngay lúc ngọn lửa cháy hết dây.

Trên tay Lục Ly bỗng xuất hiện một chiếc bánh kem nhỏ màu trắng, cắm sẵn một cây nến.

Ngọn lửa nơi dây bóng… Giờ đã biến thành ánh lửa trên đỉnh ngọn nến.

Trong ánh lửa chập chờn, chiếc bánh kem bắt đầu tan chảy, lớp kem trắng mềm oặt trượt xuống, dính đầy các ngón tay. 

Cả chiếc bánh xẹp xuống, lõm vào rồi tách ra thành từng mảnh.

Lục Ly nhíu mày, định lau sạch lớp kem dính.

Nhưng phần bánh đã xẹp bẹp đó lại biến thành năm, sáu viên kẹo.

Những viên kẹo lúc đầu căng tròn, rồi rỗng ruột dần, giấy gói tự bung ra, nhẹ nhàng trải phẳng trên lòng bàn tay cậu.

Giấy gói cuối cùng hóa thành một tấm thiệp trắng.

Trên thiệp viết lời chúc mừng sinh nhật.

Tấm thiệp đột ngột tự mở ra, như có một bàn tay vô hình lật trang.

Rồi chẳng chờ ai kịp đọc hết, nó từ từ hóa thành tro bụi, từng chút một tan biến trong làn gió.

Đúng lúc ấy, bài hát sinh nhật phát ra từ chiếc loa cũ kỹ cũng vừa vặn kết thúc.

Lục Ly cụp mắt, nhìn lòng bàn tay trống rỗng:

“Bánh sinh nhật biến mất rồi.”

“Quy trình sinh nhật này cũng đầy đủ đấy chứ.”

Lạc Gia Bạch cảm khái nhìn toàn bộ quá trình:

“Chú hề này đúng là, rất có tinh thần nghi thức."

"Nặc Nặc là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm... À không, một tiểu boss thiếu tình thương, chắc chắn sẽ rất dễ xem nó là bạn thân.”

Lục Ly vẫn giữ nguyên tư thế nâng tay, dáng người cao gầy trông lại càng thêm hiu quạnh, lặng lẽ.

Lạc Gia Bạch vỗ nhẹ lên vai cậu:

“Cậu thật sự xem trò chơi kinh dị này như tiệc sinh nhật à? Hết rồi đấy, tất cả đã biến mất rồi.”

“Không phải đạo cụ thì không thể tồn tại được sao?”

Lục Ly đáp:

“Tôi cứ tưởng... Mình sắp nhận được món quà thật.”

“Cũng giống như đề thi ban nãy thôi, biến mất sạch sẽ.”

Lạc Gia Bạch vẫn chưa hiểu được đáp án đó đến từ đâu, bèn hỏi:

“Sao cậu biết đáp án đúng vậy?”

“Chúng ta đang ở trong lớp học của Nặc Nặc."

Lục Ly lên tiếng, giọng trầm ổn:

“Tất cả những gì xảy ra đều xoay quanh việc sau khi tan học, con bé muốn đến công viên chơi. Cho nên hôm nay thực chất là lần đầu tiên Nặc Nặc gặp chú hề."

"Trong nhật ký có viết rõ, hôm nay là sinh nhật của Nặc Nặc. Chính vì muốn có một quả bóng bay vào ngày sinh nhật, nên cô bé mới chủ động đi tìm chú hề.”

“Thời gian rất quan trọng.”

Lạc Gia Bạch như bừng tỉnh đại ngộ:

“Thì ra hai vòng trước cậu đều suy luận dựa theo dòng thời gian, rồi từ đó mới tìm ra được đáp án đúng!”

Chú hề đột nhiên giơ hai tay lên quá đầu, kéo xoẹt hai cánh cửa đang lơ lửng trên tường xuống, đặt vững trên mặt đất.

Mặt sàn lớp học cũng trở nên bằng phẳng như chưa từng bị méo mó.

Dưới chân hai người cuối cùng cũng hiện lên dải sáng dẫn đường đang nhấp nháy. 

Mỗi người một lối, tương ứng với hai cánh cửa trước mặt.

[Đêm trò chơi]

Đã bắt đầu rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc