Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 20: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 18

Trước Sau

break

Lục Ly chăm chú nhìn Lạc Gia Bạch, tỏ ý dò hỏi.

Lạc Gia Bạch xoay giao diện vòng tay về phía cậu, màn hình đang hiển thị khung cảnh của phòng livestream: 

“Nhìn dòng chữ đỏ ở hàng đầu tiên kìa.”

[Thông báo hệ thống:]

[Sau khi tiến hành giám sát dữ liệu và xác minh từ nhiều nguồn, xác nhận người chơi Lục Ly không có hành vi gian lận hay sử dụng phần mềm hack.]

[Phó bản Thiên Đường Vĩnh Hằng Đã Mất, phát hiện dữ liệu vượt mức bình thường khi vượt ải.] 

[Nay điều chỉnh như sau: Toàn bộ người chơi trong phó bản này sẽ được kích hoạt chế độ nhân đôi điểm thưởng. Sau khi vượt ải thành công, điểm số sẽ được nhân đôi khi tính toán.]

Lục Ly cũng mở vòng tay ra nhìn thoáng qua, phòng livestream của cậu vẫn đang trong trạng thái bị khóa, nên chỉ “ừm” một tiếng rồi tắt đi.

Thì ra chỉ là một thông báo nhỏ nhặt.

“Thông báo này, Tề Minh Đạt cũng sẽ nhận được chứ?” 

Lục Ly bỗng nhớ đến bộ dạng ngạo mạn, mắt cao hơn đầu của Tề Minh Đạt:

“Nếu hắn cũng thấy thì tốt. Đỡ phải mỗi lần gặp tôi là lại nói tôi ăn gian.”

Lạc Gia Bạch chẳng rành mấy chuyện này, chỉ đoán: 

“Chắc là sẽ nhận được thôi?”

[A a a!! Cái sự giàu sang đột nhiên ập đến này, streamer nhà mình cuối cùng vẫn không hiểu rõ rồi.]

[Người nhận được thông báo đâu chỉ có mỗi Tề Minh Đạt, là toàn bộ người chơi, khán giả đều thấy hết đó biết không!]

[Vãi thật, xem game tử linh bao nhiêu năm rồi, đây mới là lần thứ ba tui thấy hệ thống tự ra thông báo để chứng thực cho người chơi!] 

[Đây chính là “sức mạnh được hệ thống chứng nhận” sao? Cuối cùng tui cũng được tận mắt chứng kiến một lần!]

[Nhân đôi lại còn nhân đôi, thế giờ streamer nhà mình đang có bốn lần điểm thưởng luôn hả?] 

[Quá trời Minh tệ rồi! Lời to rồi! Má ơi, tui có bị hoa mắt không vậy, vừa nãy thấy nguyên đám khán giả tà linh với hiệu ứng quý tộc ùn ùn kéo vào livestream.]

[Nhận thông báo xong kéo tới hết đó. Nhìn tụi streamer trên Thiên Bảng kìa, thao tác thì gãy nát, ngó sang streamer mới này mà học hỏi đi ha!]

Lục Ly đứng trước khu thứ ba, của bảng thông báo bằng bảng đen. 

Trên nền bảng, những dòng chữ viết bằng phấn trắng hiện rõ từng nét một, mỗi dấu chấm than đều chứa đựng cảm xúc mãnh liệt như muốn trào ra khỏi mặt phấn.

Bụi phấn không ngừng rơi xuống.

Nhưng Lạc Gia Bạch lại chau mày nhìn, không nhịn được siết chặt cây bút trong tay. 

Anh hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Trong này chỉ có một chuyện bị đánh giá là bắt nạt học đường sao?" 

"Vậy rốt cuộc vòng này dựa vào tiêu chí gì để xác định đúng sai? Ai là người phán xét?”

Lục Ly đáp:

“Là giáo viên. Người đánh giá là giáo viên chủ nhiệm của lớp này.”

Trên bảng đen xuất hiện tổng cộng ba sự việc, mỗi chuyện tương ứng với ba lời nhắn của các bạn học sinh khác nhau.

Chuyện thứ nhất: Món quà chuẩn bị kỹ lưỡng.

[1: Chính bạn ấy nói là thích những món đồ chơi nhỏ nhỏ xinh xinh, bọn em đã vất vả lắm mới tìm được mấy món quà đó để tặng bạn ấy. Chuột nhỏ với sâu bọ bạn ấy không thích sao? Là do bạn ấy quá nhạy cảm thôi! Mỗi lần cãi nhau đều là lỗi của bạn ấy cả!]

[2: Ghế của Nặc Nặc bị hỏng, bọn em chỉ là giúp bạn ấy sửa ghế mới bôi keo lên thôi, ai ngờ keo chưa khô mà bạn ấy đã ngồi xuống rồi. Bạn ấy đúng là bất cẩn, học hành thì kém, rớt xuống hạng hai là đáng đời.]

[3: Mới đầu năm học còn nói sẽ làm bạn thân cả đời với bọn em, giờ xem đi, đúng là đồ lừa đảo. Cô giáo, cô thấy có đúng không?]

...

Sự việc thứ hai: Vô tình gây thương tích.

[1: Em thật lòng coi bạn ấy là bạn thì mới cho bạn ấy cái “vinh dự” đi mua cơm, mua đồ ăn vặt giúp em đấy chứ. Không trả tiền thì sao nào? Chẳng qua dạo này em túng tiền, tháng sau ba em cho tiền tiêu vặt là trả liền! Bạn ấy ích kỷ thật.]

[2: Lần trước mua đồ bạn ấy cũng chẳng đòi tiền, sao lần này lại bắt bọn em phải trả? Là bạn ấy thay đổi rồi.]

[3: Là bạn ấy muốn giật ví của em nên em mới hoảng quá mà đẩy ra, ai ngờ bạn ấy tự đập đầu vào bàn! Biết đâu còn cố tình làm chảy máu để vu vạ bắt ba mẹ em bồi thường ấy chứ. Bạn ấy đúng là tâm địa độc ác, em chỉ là không cẩn thận thôi mà! Cô giáo, cô thấy có phải không?]

...

Sự việc thứ ba: Kẹo bị lấy cắp.

[1: Chỉ là mấy viên kẹo thôi mà! Mấy viên kẹo đó trông y chang loại kẹo nhập khẩu mẹ em mua. Chắc chắn là bạn ấy ăn cắp từ chỗ em!]

[2: Nhà bạn ấy nghèo như thế, lấy đâu ra tiền mà mua kẹo đắt tiền? Mẹ bạn ấy lại còn là người như vậy nữa, cha mẹ thế nào thì con cái thế nấy. Bạn ấy chắc chắn là kẻ trộm từ nhỏ rồi! Chính là bạn ấy lấy đồ người khác!]

[3: Em chỉ cầm vài viên kẹo của bạn ấy thôi, vậy mà bạn ấy như phát điên, lao tới đánh em, còn cầm ghế đập thẳng vào mặt em! Em bị rách một đường dài thế này, máu chảy mãi không cầm được! Bạn ấy muốn giết em! Chính bạn ấy mới là kẻ bạo lực học đường! Cô giáo, cô nói có đúng không?]

...

“Thật quá đáng!”

Lạc Gia Bạch không thể nhẫn nhịn thêm nữa:

“Thật là trắng đen lẫn lộn! Đây không phải là trường tiểu học sao?" 

"Nặc Nặc chỉ là một đứa trẻ tiểu học, các bạn cùng lớp của con bé cũng còn nhỏ như vậy, sao lại có thể ác độc đến mức ấy?”

Không biết nghĩ tới điều gì, môi anh tái nhợt vì giận, cả người run rẩy:

“Chuyện thứ nhất và chuyện thứ hai, là điển hình của bắt nạt học đường. Còn chuyện thứ ba thì hoàn toàn là vu khống trắng trợn!”

“Bài này yêu cầu trả lời đầy đủ và đúng chuẩn, đúng không? Vậy đáp án phải là chuyện thứ nhất và thứ hai.”

Thời gian làm bài vẫn còn một nửa, nhưng Lạc Gia Bạch đã tức giận đến mức bắt đầu viết phăng phăng.

“Chẳng trách con bé nói không có bạn tốt. Thì ra là bị cả lớp cô lập. Giáo viên thì làm gì? Phụ huynh thì ở đâu?”

Lục Ly chăm chú nhìn vào một dòng chữ trong bài:

“Bạn học nói mẹ của con bé là ‘người như thế’, rồi còn bảo con bé là tội phạm… 

Nhưng trong nhật ký, Nặc Nặc chỉ viết rằng mẹ rời khỏi nhà, chứ không hề nói là phạm tội.”

Vậy thì câu nói kia, lại là một lời dối trá nữa từ đám bạn cùng lớp chuyên bịa chuyện sao?

“Không giống.”

Câu nói đó chắc chắn có ẩn ý gì đó.

Mẹ của cô bé đã phạm tội gì?

Vòng tay bỗng rung lên thông báo:

[Tiến độ khám phá đạo cụ then chốt: +0.2]

Lạc Gia Bạch vội vàng cầm bút viết đáp án, sau khi viết xong thì ngạc nhiên nhìn Lục Ly:

“Cậu lại vừa mở khóa được đạo cụ mới à?”

Chú hề phía trên đầu hai người lại bắt đầu chuyển động, cưa máy rầm rú vang lên inh ỏi, nhắm thẳng vào Lục Ly.

Lần này, sau khi làn bụi xám tan biến, trước khi bộ quần áo trên người bị cắt nát thành giẻ rách, Lục Ly đã nhanh chóng thay sang một bộ đồ mới.

“Lần này nhất định tôi sẽ chọn thật kỹ.”  

Lạc Gia Bạch cắn răng, cam kết chắc nịch.

Anh tách riêng ra để viết đáp án cho sự việc thứ nhất và thứ hai.

Nhưng... Vẫn sai cả hai lần.

"Không lẽ đáp án đúng lại là chuyện thứ ba?" 

Lạc Gia Bạch siết chặt tờ bài làm, giọng đầy bực tức.

"Cô bé đã trải qua hai chuyện như thế rồi, cuối cùng lại còn bị cướp đồ, bị vu oan. Nếu là tôi, chắc còn phát điên hơn cô bé. Sao lại có thể gọi đó là bắt nạt người khác được chứ?"

Lục Ly cụp mắt xuống, khẽ nói:

"Những gì cô bé trải qua, có lẽ không chỉ dừng lại ở hai chuyện kia."

"Tiêu chuẩn đúng sai kiểu này đúng là đang thách thức đạo đức và tam quan của tôi." 

"May mà trong lớp không có đứa trẻ nào, chứ nếu để tôi thấy ba đứa nhỏ kia đứng trước mặt thầy cô mà dám nói mấy lời vớ vẩn đó..." 

Lạc Gia Bạch giận đến run người, nghiến răng nói tiếp:

"Tôi sẽ đánh từng đứa một!"

Khi Lạc Gia Bạch viết xuống “sự việc thứ ba”, đáp án cuối cùng đã đúng.

Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn vào dấu tick đỏ chói kia, trong lòng lại trào lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời.

Lạc Gia Bạch suýt nữa ném luôn cả bút xuống bàn:

"Tôi sắp tức chết rồi đấy!"

Lục Ly đưa tay đè lên ngực, nơi đó đang đập thình thịch không ngừng. 

Cậu hỏi:

"Tức giận... Là thế này sao?"

Thì ra... Cảm giác này là đang giận.

Trên bảng tin đen, khu vực thứ tư từ từ hiện ra, là một phần khác trong khu vui chơi ở công viên. 

Lần này là vòng quay ngựa gỗ.

"Suýt chút nữa thì quên mất vụ quần áo của cậu rồi." 

Lạc Gia Bạch nhìn Lục Ly với vẻ áy náy,

"Thật xin lỗi, đề bài lần này quá khó đoán. Tôi gửi cậu 500 điểm tích lũy, lát nữa trước khi vào [Đêm Trò Chơi] nhớ chọn một bộ đồ đẹp một chút nhé."

Dường như sợ Lục Ly từ chối, Lạc Gia Bạch giơ cao chiếc vòng tay trò chơi lên, khoe rõ số điểm hiện có.

Lục Ly nhận lấy không chút do dự:

"Cảm ơn."

Cậu nói với vẻ hết sức chân thành:

"Nếu có thể cho thêm chút nữa thì càng tốt. Trong cửa hàng có một thứ tôi rất muốn mua, nhưng điểm không đủ."

Lần đầu tiên bị Lục Ly “nài nỉ”. 

Lạc Gia Bạch cảm giác bản thân như được tạc thành tượng thánh, hình tượng cao lớn hẳn lên. 

Anh bấm nút chuyển điểm mà không thèm chớp mắt:

"1000 điểm, đủ chưa?"

"Không thì 2000? Hay là... 3000?"

Cuối cùng, Lục Ly nhận được trọn vẹn 10.000 điểm miễn phí. 

Cậu mỉm cười với Lạc Gia Bạch, nụ cười tươi như ánh nắng ban trưa:

"Anh đúng là người tốt."

Lạc Gia Bạch cũng cười toe toét, tự hào như vừa làm việc thiện cứu thế giới:

"Không sao, không sao, chút điểm lẻ ấy mà. Lần này mà không có cậu không chết nổi, bọn mình chắc chắn đã toang rồi!"

Anh ngửa đầu lên, không kiềm được phấn khích:

"Sao cái cánh cổng vào [Đêm Trò Chơi] còn chưa hạ xuống nữa?"

Lục Ly phá vỡ ảo tưởng đẹp đẽ ấy bằng một câu tỉnh rụi:

"Vì đề bài của nhóm B còn chưa bắt đầu."

Lạc Gia Bạch cúi đầu thật nhanh, quả nhiên!

Dưới chân chú hề, ngay giữa bảng tin đen bắt đầu hiện ra những dòng chữ mới viết bằng phấn trắng:

[Các bạn nhỏ của nhóm B đã rời khỏi lớp từ rất sớm, và là những người đầu tiên gặp được chú hề trong công viên.]

[Lúc này, bạn nhìn thấy trong tay chú hề là những quả bóng bay sặc sỡ đỏ, xanh dương, xanh lá và vàng.]

[Bạn ___]

Trông như là một đề điền vào chỗ trống.

Miệng chú hề đột ngột há ra, nhả ra một que phấn trắng.

Lục Ly tiến lên, bình tĩnh nhận lấy.

Lạc Gia Bạch đột nhiên nhận ra. 

Lần này, con tin chính là mình.

Anh nhìn chằm chằm vào que phấn mảnh trên tay Lục Ly, nuốt nước bọt "ực" một cái:

"Điền màu vào chỗ trống hả? Trong bốn màu đó chọn một màu thôi sao?"

Lục Ly nhìn thấy hai chân đối phương run bần bật như sắp đổ, bèn nhẹ giọng trấn an:

"Đừng căng thẳng. Cùng lắm thì... Cũng chỉ là cưa máy thôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc