Lục Ly dừng lại cách Bách Tư khoảng nửa mét:
"Hồ sơ hôm nay chỉ cao bằng một nửa hôm qua, xem ra hôm nay không bận lắm. Thật là một tin tốt."
Bách Tư gập tập hồ sơ lại, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, sắc mặt âm trầm.
[Đêm trò chơi] đã bắt đầu, anh lại một lần nữa bị triệu hồi vào phòng của Lục Ly.
"Trông tôi giống đang vui lắm sao?"
Đến giờ, anh vẫn chưa tìm được cách nào để gỡ bỏ mối liên kết với Lục Ly.
Từ khi có ký ức đến nay, đây là việc mà anh làm chậm chạp và kém hiệu quả nhất.
Hôm nay cũng là một cơn ác mộng, đối với toàn bộ đội ngũ phụ trách game của giới Âm phủ.
Từ người lên ý tưởng, giám sát, phát triển đến đội kiểm thử.
Ngay cả trăm năm sau, bọn họ vẫn còn có thể nhớ như in gương mặt của Minh Vương hôm nay, đen tối còn hơn cả vực sâu địa ngục.
Vị Minh Vương xưa nay vốn không hề quan tâm đến trò chơi của linh hồn chết chóc, quản lý theo kiểu “thả rông”, vậy mà hôm nay lại đích thân đến kiểm tra công việc.
Không chỉ lật xem toàn bộ tài liệu liên quan đến trò chơi tử linh, ngài còn mở cả kho dữ liệu đã niêm phong suốt nhiều năm trời, như thể quyết tâm bới tung mọi ngóc ngách để tìm ra thứ gì đó.
Cuối cùng, tay không quay về, Minh Vương lạnh lùng buông một câu:
"Trò chơi nhiều lỗ hổng như thế, mỗi ngày các người đi làm là để làm cái gì?"
Và thế là, trò chơi tử linh từng được mệnh danh là “công chức văn phòng mẫu mực của giới Âm phủ”, chỉ trong một ngày đã rơi thẳng xuống địa ngục.
Trở thành đơn vị tiêu biểu cho chế độ lao động kiểu quỷ dữ: 996.
“Vậy là hôm nay tôi vẫn không chết được à?”
Lục Ly nói với vẻ thất vọng, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ban ngày anh có chịu khó đọc sách cẩn thận không đấy?”
Trên bàn, một ống thủy tinh chứa chất lỏng màu lam trong suốt được đặt xuống, vẫn còn ánh lên sự lạnh lẽo dưới lớp găng tay đen.
“Uống đi.”
Bách Tư đẩy ống thuốc độc đến trước mặt cậu.
Đây là loại độc dược mạnh nhất của Minh giới, chỉ cần một giọt là đủ khiến lệ quỷ tan thành nước.
Hắn đã đặc chế hẳn một ống cho Lục Ly.
Đôi mắt Lục Ly sáng bừng lên, cậu nâng ống thuốc độc lên, ngửa đầu uống cạn sạch.
Sau đó, cậu giơ ống nghiệm rỗng lắc lắc trước mặt Bách Tư, đắc ý nói:
“Không chừa lại một giọt nào luôn đó.”
Lục Ly im lặng một lúc rồi hỏi:
“Giờ tôi nên cảm thấy gì đây?”
Theo lý thì, độc dược loại này vừa tiếp xúc cơ thể là phải phát tác ngay.
Nhưng đã gần một phút trôi qua, Lục Ly vẫn tỉnh táo như thường, còn nhìn anh chăm chú không rời.
“Lạnh lạnh the the... Còn hơi cay cay nữa.”
Lục Ly liếm môi: “Thứ này là gì vậy?”
Bách Tư giật lấy ống nghiệm rỗng, vẽ một pháp trận truyền tống ngay tại chỗ, hung hăng ném cái ống đi như ném rác.
“Thứ này chẳng có tác dụng gì cả.”
“Thế cả ngày hôm nay anh làm gì vậy hả?”
Lục Ly trưng bộ mặt uất ức:
“Tôi đã cố lắm rồi để mau tới buổi tối, trong game còn chăm chỉ chết thử các kiểu cơ mà!”
Bách Tư hơi sững lại, quay sang nhìn cậu:
“Là do thể chất của cậu quá đặc biệt thôi. Những cách tôi thử, bình thường ai dính vào cũng chết chắc rồi.”
Lục Ly không phục:
“Nhưng lúc tôi bước vào game, chẳng phải hệ thống hứa là chắc chắn sẽ hoàn thành được nguyện vọng sao?”
“Là trò chơi nói, không phải tôi.”
Bách Tư lập tức phủi sạch trách nhiệm.
“Đợi khi nào cậu tích đủ điểm để đổi nguyện vọng, có khi thật sự sẽ thành hiện thực đấy.”
Anh ngẫm nghĩ rồi thêm vào:
“Nếu tôi tìm ra kiểu chết mới nào, sẽ nói cậu đầu tiên.”
Lục Ly gật đầu, mặt mày sáng rỡ:
“Được! Tôi chờ được.”
Bách Tư lại nói tiếp:
“Nếu cuối cùng vẫn không chết nổi, cậu còn có thể chọn rút khỏi trò chơi, quay lại thế giới cũ.”
Hôm nay, Bách Tư đã đến trụ sở chính của “Trò chơi Tử Linh” nên biết được nhiều thông tin hơn.
Thì ra trò chơi này thật sự cho phép người chơi rút lui, nhưng điều kiện để thoát game lại cực kỳ khắc nghiệt:
Không chỉ phải được ác linh ký khế ước đồng ý, mà còn kèm theo một đống yêu cầu khó nhằn khác.
Kết quả là, đến tận bây giờ.
Chưa từng có bất kỳ người chơi nào, rút lui thành công khỏi Trò chơi Tử Linh.
Nhưng tình huống của Lục Ly thì lại khác.
Bách Tư bắt đầu đưa ra lời dụ dỗ:
“Nếu cậu chịu rút khỏi trò chơi, để bù đắp, tôi hứa sẽ cho cậu một khoản đền bù xứng đáng, đủ để đưa cậu quay về thế giới ban đầu.”
“Không về.”
Lục Ly cắt ngang, không chút do dự:
“Trò chơi của các người thiết kế cũng thú vị đấy chứ, tôi thấy ở đây khá hay.”
Bách Tư nhíu mày, chìa tay ra trước mặt Lục Ly:
“Đưa tay đây.”
Từ trước đến nay, chỉ nghe khán giả bình luận rằng Trò chơi Tử Linh kích thích và hấp dẫn, chứ chưa từng có người chơi nào thật sự nói là ‘thích’.
Bách Tư nghi hoặc nghĩ thầm:
Cậu ta ban ngày vào cái phó bản nào thế nhỉ?
“Anh nghĩ ra cách chết mới chưa?”
Lục Ly ngoan ngoãn tựa vào Bách Tư, bàn tay trắng trẻo, thon dài nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh.
Chiếc găng tay đen mỏng, ôm khít lấy bàn tay Bách Tư, khiến nó trông càng thêm rắn rỏi, đầy sức mạnh.
Bàn tay Lục Ly nhỏ hơn anh một vòng, cổ tay mảnh mai đặt lên đó, tạo nên sự đối lập rõ rệt giữa trắng và đen.
Vừa nổi bật, vừa thu hút.
Bách Tư siết nhẹ tay lại, nhưng động tác lại mang theo chút chậm chạp, như thể có điều gì ngăn trở.
Đầu ngón tay anh chạm vào chiếc vòng tay.
Một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy trong lòng, như thể Lục Ly quá đỗi mềm mại và mong manh, chỉ cần anh lỡ mạnh tay một chút thôi...
Cậu sẽ vỡ vụn ngay trong lòng bàn tay anh.
“Tôi chỉ muốn xem ban ngày cậu đã trải qua chuyện gì trong trò chơi.”
Chiếc vòng tay hình rắn cắn đuôi phát ra thứ ánh sáng u tối lờ mờ, đôi mắt rắn đen thẳm, sâu như vực tối không đáy.
Chỉ mất vài giây, anh đã xem xong toàn bộ những gì diễn ra trong suốt một ngày.
“Trong phó bản cấp D chỉ có một nơi xảy ra lỗi, chính cậu đã vô tình kích hoạt nó. Trước đó, nó đã bị đóng lại hơn mười năm rồi.”
Lục Ly ngạc nhiên ở chỗ:
“Lỗi nghiêm trọng đến vậy sao? Mười mấy năm vẫn chưa sửa xong?”
Bách Tư liếc mắt nhìn tập hồ sơ đang lật dở trên bàn.
Đúng lúc đó, trang hiện ra chính là báo cáo do tổ kiểm thử trò chơi Tử Linh gửi lên hôm nay.
Từ cấp D trở lên, mỗi cấp đều có ít nhất một phó bản bị lỗi.
Trong suốt giai đoạn thử nghiệm công khai, các lỗi này hoặc không cách nào sửa triệt để, hoặc sau mỗi lần tưởng chừng đã sửa xong, khi mở lại thì vấn đề nảy sinh còn kinh khủng hơn ban đầu.
Vì vậy, toàn bộ những phó bản đó đều đã bị niêm phong, cấm mở.
Nhưng ngày hôm qua, tất cả phó bản lỗi đều đồng loạt mất kiểm soát.
Tổ kiểm thử không thể đóng lại được, người chơi cũng ồ ạt tràn vào, khiến những phó bản đó bị phơi bày hoàn toàn trước mắt khán giả.
Tỷ lệ tử vong tuyệt đối khiến khán giả trở nên kích động, ai nấy đều bắt đầu nghi ngờ mục đích ban đầu của trò chơi.
Trên truyền thông của Âm phủ, có người tạo dư luận, nói rằng trò chơi Tử Linh đã quên mất cái gọi là “tâm huyết ban đầu”.
Bắt đầu chăm chăm hút minh tệ từ khán giả.
Nên mới liên tục xuất hiện những phó bản mà căn bản, không một người chơi nào có thể thoát ra, thậm chí không thể hoàn thành.
Trong chớp mắt, những lời chê bai, phê phán ào ạt tuôn ra như nước lũ.
Bách Tư nói:
“Không sửa được là vì không thể xác định nguyên nhân sự cố. Cậu có năng lực chơi trò chơi rất tốt, vừa hay có thể dùng để kiểm tra và dò lỗi trong hệ thống.”
Lục Ly chăm chú nhìn gương mặt của Bách Tư.
Ngũ quan của người đàn ông này, còn sắc sảo và tuấn mỹ hơn bất cứ ai cậu từng gặp.
Sống mũi cao thẳng, đường nét lạnh lùng, cấm dục, toát lên khí chất xa cách.
Trước đây, vì bị vành mũ đen dài của áo choàng che khuất nên cậu không nhìn rõ.
Giờ khi khoảng cách rút ngắn, đây là lần đầu tiên Lục Ly được thấy rõ gương mặt của Bách Tư đến thế.
Cậu cũng xác định được, hương thơm dễ chịu lan tỏa trong căn phòng từ lúc bước vào, chính là từ người đàn ông này mà ra.
Cậu lặng lẽ, nghiêm túc nhìn anh.
Chất liệu đặc biệt của đôi găng tay nơi cổ tay khẽ ma sát, tạo ra cảm giác như có dòng điện nhẹ lướt qua da thịt, khiến sống lưng cậu bất giác rùng mình.
Từ tận sâu trong linh hồn lan ra một làn hơi ẩm ướt, mơ hồ kỳ lạ.
Đồng tử Lục Ly khẽ co lại, cậu liếm nhẹ đầu lưỡi lên răng nanh.
Thình thịch.
Là tiếng tim đang đập.
Bách Tư thấy cậu đờ người, bèn lên tiếng hỏi:
“Cậu sao thế?”
Lục Ly “à” một tiếng, nói:
“Anh cứ nắm tay tôi mãi, tay tôi hơi mỏi rồi.”
Cậu vẫn đang nghĩ:
Cảm giác tim vừa thắt lại vừa đập loạn lên như thế này, là gì nhỉ?
Ban ngày, Lạc Gia Bạch đã dạy cậu một loại cảm xúc gọi là “giận dữ”.
Vậy… Đây là “giận” sao?
Bách Tư buông tay cậu ra, rồi hỏi:
“Vừa nãy tôi nói gì, cậu có nghe không?”