Tờ giấy trắng phút chốc biến thành củ khoai nóng bỏng tay.
Lạc Gia Bạch trừng lớn mắt, chăm chú nhìn bảng xếp hạng dán trên bảng đen, thì thào nói:
“Boss của phó bản này tên là Nặc Nặc, học sinh kém có khi nào chính là cô ấy không?”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bảng thành tích đã hiện rõ ràng toàn bộ.
Lục Ly nói:
“Có thể thử theo hướng đó xem sao.”
“Chỉ cần trong tên có chữ ‘Nặc’ là được rồi.”
Ngón tay của Lạc Gia Bạch áp sát bảng, dò lần xuống từng dòng một:
“Hạng 2, An Doãn Nặc, tụt một hạng so với lần trước…”
Vừa bắt đầu đã tìm được một cái tên có chữ “Nặc”, khóe môi Lạc Gia Bạch cong lên, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Lục Ly đã nhanh chóng đọc xong toàn bộ bảng thành tích, tổng kết:
“Có ba người trong tên có chữ ‘Nặc’.”
Nụ cười trên mặt Lạc Gia Bạch cứng lại:
“Chữ này hot thế à? Sao nhiều người tên ‘Nặc’ vậy.”
“Hạng 28, Nhiếp Nặc Vũ, tụt 15 hạng. Hạng 57, Khâu Tử Nặc, không tụt hạng nào, bởi vì... Vốn dĩ đã là hạng chót rồi.”
Lạc Gia Bạch bắt đầu phân tích:
“Nếu tìm học sinh kém, Khâu Tử Nặc có khả năng cao, luôn luôn là người xếp cuối."
"Nhiếp Nặc Vũ cũng hợp lý, vì tụt nhiều hạng nhất. Mà trong Trò chơi Tử linh, mấy đề bài thế này không thể suy luận theo cách thông thường.”
“Tổng cộng có ba người, trong số đó ai mới là ‘Nặc Nặc’ đây?”
Sau khi hết giờ nộp bài, đồng hồ đếm ngược bắt đầu chuyển sang 60 giây.
Lạc Gia Bạch quay sang nhìn Lục Ly cầu cứu:
“Cậu thấy ai là người đó?”
Vừa nhận ra Lạc Gia Bạch lại có ý định gian lận, sợi xích như có tri giác, đột ngột siết chặt thu ngắn lại, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Lạc Gia Bạch bị kéo mạnh đến trước mặt chú hề, cánh tay đập mạnh vào bảng đen.
Cánh tay phải đau như bị ai đó lấy búa nện gãy xương, không cách nào giữ nổi đồ vật, tất cả rơi lả tả xuống đất.
Thời gian nộp bài nhảy xuống còn 50 giây.
Anh vội vàng cúi rạp xuống đất, nhặt lại giấy và bút, quỳ xuống, bắt đầu đọc lại đề.
“Là ai? Rốt cuộc là ai chứ…”
Lạc Gia Bạch cầm bút viết chữ “Nhiếp”, nhưng tay đã bắt đầu run rẩy, trong đầu lại trỗi lên cảm giác rằng một đáp án khác còn hợp lý hơn.
Nếu trả lời sai, hậu quả chắc chắn không đơn giản là không được rời khỏi lớp học.
Rất có thể... Là mất mạng.
Giữa cơn tuyệt vọng, anh túm lấy tóc, bỗng nhiên dừng bút.
Anh đột ngột xoay lại, liếc cực nhanh lên đỉnh đầu của Lục Ly.
Sau đó lập tức quay về, nghiến răng, viết nốt cái tên còn dang dở trên tờ giấy.
Ngay khoảnh khắc anh đặt dấu chấm cuối cùng, đồng hồ đếm ngược cũng vừa vặn nhảy xuống 0 giây.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Lục Ly, nói:
"Tôi đã viết đáp án rồi, chắc là đúng.”
Lục Ly nhướng mày:
“Kết quả còn chưa có, sao anh chắc chắn vậy?”
Lạc Gia Bạch do dự một lúc, rồi vẫn mở miệng:
“Thật ra năng lực mà tôi trao đổi với tà linh... Chính là có thể nhìn thấy.”
“ẦM!”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng nổ ầm trời ngay bên cạnh át đi.
Lạc Gia Bạch nắm chặt giấy và bút, kích động bật dậy:
“Gã hề động đậy rồi? Có phải mình qua ải rồi không?”
Từng mảng bụi đất và tro bụi lả tả rơi xuống từ trần nhà.
Cánh tay phải của chú hề đang từ từ nâng lên cao.
Khi giơ đến đỉnh, từ vị trí cánh tay phải vươn ra một chiếc cưa điện.
Cưa đã được nối điện, bắt đầu kêu vo vo rùng rợn.
Lạc Gia Bạch lạnh sống lưng, mồ hôi chảy ra sau lưng từng giọt một.
Anh cúi đầu xuống nhìn bài làm, không dám tin vào mắt mình.
Ngay bên cạnh đáp án vừa viết, đã có dấu vết bị chấm điểm.
Một dấu gạch chéo đỏ to tướng, chói mắt đến đau lòng.
“Không thể nào!”
Lạc Gia Bạch hoàn toàn hoảng loạn.
Một cảm giác quen thuộc đến rợn người ập tới, khiến tim anh co thắt như bị xé toạc.
Anh ôm ngực, ra sức bóp lấy chỗ đang đau nhói như bị ai đâm xuyên qua tim, rồi hét lên về phía chú hề:
“Lục Ly rõ ràng sẽ không chết! Tôi biết mà! Là các người, các người cố tình chấm sai đáp án của tôi đúng không?”
Lục Ly bị sợi xích sắt co rút dữ dội kéo giật về phía trước, loạng choạng mấy bước rồi dừng lại ngay trước mặt chú hề.
Cậu bình tĩnh hỏi:
“Anh viết sai rồi à?”
Ngước mắt lên, cậu thấy bàn tay phải cầm cưa điện của gã hề đã di chuyển đến ngay trên đỉnh đầu mình.
Chiếc cưa điện bắt đầu hạ xuống.
“Cậu đổi đạo cụ đi!”
Thấy Lục Ly hoàn toàn phớt lờ lời mình, còn đang thản nhiên đối mặt với cưa điện đáng sợ kia, Lạc Gia Bạch hét đến khàn giọng:
“Đạo cụ bảo mệnh! Một cái một vạn điểm! Cậu có đủ điểm mà! Mau đổi đi!”
Anh định lao tới nhưng hai chân đã bị xích sắt khóa chặt.
Toàn thân căng lên vì lo sợ, anh dốc hết sức, ném con dao có chứa năng lực tà linh về phía Lục Ly:
“Lục Ly! Bắt lấy! Dùng cái này của tôi!”
Lục Ly không đón lấy con dao.
Chuôi dao nặng nề rơi xuống đất.
Ngay giây sau đó, cưa điện mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại bổ thẳng xuống.
Mặt đất bị xẻ toạc, đá vụn bay tung tóe khắp phòng, bụi mù dày đặc đến mức che kín cả bóng người.
Thái độ phó mặc của Lục Ly khiến độ hot của phòng livestream tụt dốc không phanh.
Khán giả bắt đầu rời đi một cách có tổ chức, trước khi thoát còn không quên để lại vài câu châm chọc:
[Streamer này vẫn còn non quá. Tôi nói rồi mà, mấy pha thao tác đỉnh cao ở vòng trước chỉ là ăn may thôi. Chẳng có gì đáng xem cả.]
[Vừa mới mở nhân đôi phần thưởng đã chuẩn bị xong game? Phế vật thật! Uổng công lão tử bỏ ra một đống minh tệ!]
[Toàn ma mới à? Hắn đã ký khế ước với Tà Thần, lại còn có năng lực đặc biệt nữa, sao có thể chết dễ vậy được?]
[Cho mình chen ngang một câu: Từ đầu mình đã ở trong phòng live rồi, cái năng lực tự hồi phục cơ thể thật ra là kỹ năng có sẵn của streamer đấy.]
[Với Tà Thần đại nhân mà nói, bị một tân thủ trói buộc chính là nỗi nhục! Chắc chắn hắn đang mong thằng nhãi kia chết quách cho xong!]
[Tôi còn đang hóng xem nó chết rồi thành quỷ, bị Tà Thần đích thân bắt lại, dày vò đi dày vò lại thế nào nữa cơ! Ha ha ha!]
Nhìn Lục Ly bị cưa đôi người trước mắt, khóe môi của chú hề cong lên một nụ cười vặn vẹo.
Chiếc cưa điện quay loạn trong tay phải từ từ trở lại vị trí ban đầu, yên tĩnh chờ đợi lần hành quyết tiếp theo.
Toàn thân Lạc Gia Bạch mất hết sức lực, ngã bệt xuống nền.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, giọng anh run rẩy như sắp bật khóc:
“Vì sao cậu không đổi đạo cụ? Mạng sống quan trọng, hay chỉ mấy cái điểm tích lũy vô nghĩa kia quan trọng hơn?”
Dù không xuất hiện cảnh tượng máu thịt tung tóe như tưởng tượng ban đầu,
nhưng Lục Ly vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Dẫu vậy, nửa cánh tay cậu đã bị cưa đứt hẳn từ bả vai.
Cánh tay cụt rơi thẳng xuống ngay trước mặt Lạc Gia Bạch.
Vết thương lớn đến mức này, nếu là người bình thường thì đã mất máu đến chết trong tích tắc.
“Cái nào cũng không quá quan trọng.”
Lục Ly chớp mắt, một tay sờ lên vết thương của mình.
Phải đến lúc này cậu mới như chợt nhận ra đau đớn, hít mạnh một hơi:
“Xì, đau thật.”
“Cậu nằm xuống trước đã!”
Lạc Gia Bạch hít sâu, đầu óc vận hành hết công suất, cố gắng nghĩ cách ứng phó:
“Vẫn còn có thể đổi thuốc! Trong cửa hàng có rất nhiều loại thuốc trị thương…”
Lục Ly ngắt lời anh ta:
“Anh có thể nhặt giúp tôi cái tay ngay dưới chân anh, rồi đưa qua đây được không? Giờ tôi không nhúc nhích nổi.”
Lạc Gia Bạch “à” lên một tiếng, không suy nghĩ gì, ngoan ngoãn cúi xuống nhặt lấy cánh tay vẫn còn ấm nóng.
Lục Ly nhận lấy, khẽ gật đầu:
“Cảm ơn.”
Cậu xoay lại cánh tay bị chặt đứt, đặt đúng hướng, căn chỉnh ngay ngắn với vết thương không hề rỉ máu.
Sau khi đặt vào vị trí, vừa buông tay ra, cánh tay đã tự động liền lại.
Làn da tại chỗ vết thương vừa dính vào đã nhanh chóng hợp lại, hoàn toàn khép kín.
“Cậu… Tôi…”
Lạc Gia Bạch sững sờ đến nỗi há hốc miệng, quên cả đóng lại.
Anh run run chỉ vào cánh tay Lục Ly, nói năng lắp bắp:
“Nó! Cái đó!”
Lục Ly khẽ vặn cổ tay, xương cốt trong cơ thể phát ra những tiếng “rắc rắc” trầm thấp.
Cậu thử lắc nhẹ cánh tay vài cái để chắc chắn không bị gắn ngược, sau đó nghiêng mắt nhìn sang Lạc Gia Bạch.
“Tôi vẫn muốn hỏi anh một chuyện, nãy giờ sao anh cứ nhìn chằm chằm lên đầu tôi.”
“Ở đó có gì sao?”