Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 17: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 15

Trước Sau

break

Bảng đen được chia thành năm phần, chú hề chiếm vị trí chính giữa. 

Ngoại trừ khu vực hiện dòng chữ phấn, các phần còn lại lúc này đều trống trơn.

Lạc Gia Bạch ngồi xổm nhìn bảng đen, rồi đọc to những dòng chữ mới hiện lên cho Lục Ly nghe.

Anh đang quan sát thì ánh mắt đột nhiên bị một thứ khác thu hút.

“Cái cơ thể của chú hề này trồi ra từ trong bảng đen, trông kỳ lạ thật. Kích thước lại còn to như vậy.”

“Lại còn cứng nữa.” 

Lạc Gia Bạch nghiêng người về phía trước, cẩn thận sờ vào chỗ nối giữa bảng đen và thân chú hề, lẩm bẩm:

“Thứ lớn thế này mà lại nối liền hoàn toàn với bảng đen… Làm cách nào nhỉ? Tôi còn tưởng trên tường này khoét một cái lỗ, để chú hề thò người ra ngoài cơ.”

“Chú hề chỉ có nửa thân trên thôi.” 

Lục Ly lên tiếng.

“Từ phần eo trở xuống là trống rỗng, không có gì cả.”

Lạc Gia Bạch bỗng nghĩ ra điều gì đó, quay ngoắt đầu lại:

“Trong khung ảnh chụp gia đình mà Tề Minh Đạt cướp đi… Ba của Nặc Nặc có phải là người không có nửa thân dưới không?”

Tuy lúc đó anh ta không có món đạo cụ quan trọng ấy trong tay.

Nhưng trong màn chơi trước từng nhìn thoáng qua từ xa, lại còn lén nghe được vài câu thì thầm của đám người quanh Tề Minh Đạt.

Lạc Gia Bạch cũng đã đoán được đại khái trong tấm ảnh có gì.

"Nặc Nặc lúc nãy cũng tự thừa nhận rồi, chú hề không thể xuất hiện cùng lúc với ba cô bé.”

Lạc Gia Bạch đột ngột đứng bật dậy, đập tay một cái thật mạnh:

“Có khi nào… Chú hề chính là ba của Nặc Nặc không?”

“Biết con gái mình bị bạn học bắt nạt ở trường, đến bạn bè cũng không có, nên ông ấy nghĩ ra cách này để ở bên cạnh con bé." 

"Trong nhật ký, Nặc Nặc cũng viết rằng chú hề là người bạn thân nhất của mình. Nếu ba trực tiếp đến gặp con gái, vì mang danh người nhà nên Nặc Nặc sẽ không coi là bạn thân." 

"Nhưng nếu mặc bộ đồ chú hề vào, chẳng phải đã khoác lên một thân phận hoàn toàn khác sao?" 

"Cậu xem, như vậy thì những manh mối và đạo cụ hiện có chẳng phải đều khớp lại hết rồi sao…”

Càng nghĩ càng thấy có lý, đây lại là lần đầu tiên anh phân tích được một đáp án hợp tình hợp lý trước mặt Lục Ly. 

Lạc Gia Bạch hưng phấn đến mức hai mắt đều phát sáng:

“Mấy chi tiết kỳ lạ trong đạo cụ mấu chốt đều là gợi ý hết. Cậu thấy phân tích lúc nãy của tôi có đúng không?”

“Phân tích rất tốt.”

Được khen khiến Lạc Gia Bạch không giấu được vẻ đắc ý, nhưng Lục Ly nhanh chóng nói tiếp:

“Nhưng trước khi có bằng chứng xác thực, chú hề không thể là bất kỳ ai cả.”

Mỗi một đáp án được đưa ra, đều phải đạt đến mức độ chính xác và tinh tế cao nhất trong điều kiện hiện có.

Trong trò chơi này, nếu không có đạo cụ hỗ trợ, thì chỉ còn hai lựa chọn: 

Hoặc chọn đúng – hoặc là chết.

“Chữ trên bảng lại thay đổi rồi.”

“Chỉ những học sinh xuất sắc hoàn thành bài tập hôm nay, mới được rời lớp một cách có trật tự để đến công viên.”

Lạc Gia Bạch đang cúi người đọc từng chữ thì bất ngờ bị vỗ lên đầu. 

Anh lập tức vung tay ra sau:

“Đừng có đụng vào đầu tôi!”

Lục Ly nói: 

“Tôi không chạm vào anh.”

“Rõ ràng là cậu vừa…”

Lạc Gia Bạch ngẩng đầu lên, đối diện một đôi môi đỏ chót và cái miệng đen ngòm há hốc trước mặt, khiến anh giật bắn người, suýt chút nữa ngã nhào. 

Anh vội vàng lùi lại hai bước, nép sát vào người Lục Ly:

“Không có một chút tiếng động nào, sao tự dưng nó lại há miệng ra thế kia?”

Vừa rồi đụng vào đầu Lạc Gia Bạch... Là môi dưới của chú hề.

Chú hề im lặng đến đáng sợ, bỗng nhiên há to miệng.

Bên trong là một khoảng đen kịt.

Không thấy gì cả.

Trong bóng tối ấy, đột nhiên xuất hiện một tờ… Rồi hai tờ giấy mỏng.

Tiếp theo đó, giấy cứ thế tuôn ra càng lúc càng nhiều, từng đợt như suối phun, ào ạt bay ra từ miệng chú hề. 

Hàng trăm, hàng ngàn tờ giấy trắng bay lả tả giữa không trung, tạo thành một cơn lốc kỳ dị giữa lớp học im lặng.

Lạc Gia Bạch bị giấy dán đầy mặt. 

Anh túm lấy vài tờ, phát hiện nội dung trên đó... Hoàn toàn giống nhau.

[Bài tập hôm nay.]

[Tổ hiện tại: tổ A.]

[Tổ bị kiểm tra ngẫu nhiên hôm nay: tổ A.]

[Nội dung bài tập 1: Ai là học sinh kém trong lớp?]

[Thời gian hoàn thành: 10 phút.]

Lục Ly cũng nhận được một tờ giấy, phía trên ghi y hệt mấy dòng chữ kia, phần bên dưới chừa trống khá rộng, rõ ràng là để ghi đáp án.

Lạc Gia Bạch nghiêng đầu hỏi:

“Cậu cũng nhận được nội dung giống tôi à?”

Ngay sau đó, miệng chú hề lại nhè ra một cây bút.

Lạc Gia Bạch đứng gần, vội vàng vươn tay đón lấy. 

Chú hề dần dần khép miệng lại, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Hai người mà chỉ có một cây bút à?" 

Lạc Gia Bạch phàn nàn. 

"Trò chơi này kéo bao nhiêu người vào liều mạng, còn lôi cả đám khán giả âm giới lên mạng để nạp tiền, cuối cùng đến cây bút cũng không mua nổi."

Anh đưa ra đề nghị: 

"Cậu viết trước đi, xong thì đưa cho tôi dùng."

"Không cần đâu."

Lục Ly giơ tờ giấy trong tay lên lắc nhẹ: 

"Tôi là tổ B, hôm nay không bị kiểm tra."

"Hả?" 

Lạc Gia Bạch chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu. 

"Tôi thấy tôi không thông minh bằng cậu đâu, bài tập đầu tiên tôi đã thấy mơ hồ rồi." 

"Hay là... Hay là chúng mình đổi bài đi? Cậu qua tổ A làm giùm tôi đi?"

Đây là lần đầu tiên Lục Ly thấy, có người tự nhận mình ngốc một cách thẳng thắn như vậy. 

Cậu trấn an:

"Vừa rồi anh không phải đã suy luận độc lập đấy sao? Rất thông minh mà. Đừng nghi ngờ chính mình."

"Không! Tôi thực sự rất ngốc! Nếu để tôi trả lời thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!"

Lạc Gia Bạch cuống quýt tìm cách đổi bài, cố lách người qua phía Lục Ly.

Anh vừa bước ra nửa bước, thân thể lại khựng lại giữa chừng, mất thăng bằng loạng choạng, suýt thì ngã sấp mặt.

Đôi chân của anh đột nhiên nặng trĩu.

Lạc Gia Bạch cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện không biết từ lúc nào, cẳng chân của anh và Lục Ly đã bị xích sắt quấn chặt.

Từng vòng từng vòng, quấn đến năm sáu vòng.

Đó chính là chuỗi xích quấn quanh người chú hề khi bọn họ mới bước vào cửa, mang theo mùi gỉ sắt nồng nặc đến khó chịu.

Anh nhìn chằm chằm vào sợi xích, nó đang mềm oặt thả xuống đất, trông thì có vẻ lỏng lẻo.

Nhưng chỉ cần trong đầu Lạc Gia Bạch vừa lóe lên ý định "đổi bài thi", đám xích lập tức siết chặt lại, khiến anh không thể nhúc nhích nổi.

Đồng thời, trên tờ giấy thi xuất hiện hàng chữ đỏ rực nổi bật:

[Kỷ luật nghiêm ngặt! Nghiêm cấm gian lận!]

Bên phía Lục Ly cũng gặp tình huống tương tự, cậu nhún vai nhìn Lạc Gia Bạch:

“Không đổi bài được đâu, nhất định phải do anh trả lời.”

“Xem ra tôi trở thành con tin rồi.”

Lục Ly bước về phía khu vực đầu tiên của bảng thông báo. 

Lúc này, xích sắt cũng không còn hạn chế cử động của cậu nữa.

Giọng nói Lục Ly vang vọng từ phía xa:

“Anh phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, mạng của tôi bây giờ nằm trong tay anh đấy.”

Lạc Gia Bạch siết chặt cây bút, trán bắt đầu rịn mồ hôi, chợt nghe thấy Lục Ly gọi:

“Ở đây có tư liệu tham khảo.”

Lạc Gia Bạch lập tức bước đến.

Khu vực đầu tiên của bảng đang lần lượt hiện ra một loạt tên người, dày đặc từ trên xuống dưới.

Cánh tay cầm bút của Lạc Gia Bạch hơi run:

“Nhiều người thế này à?”

“Đừng vội.” Lục Ly nói: 

“Bên trên là tên của toàn bộ học sinh trong lớp, bây giờ nó đang hiển thị bảng xếp hạng điểm thi giữa kỳ.”

Bảng thành tích được ghi rất chi tiết:

không chỉ có điểm số và thứ hạng của từng học sinh, mà còn có một cột thể hiện mức tăng hay giảm thứ hạng so với kỳ trước. 

Những học sinh bị tụt hạng thì con số sẽ được đánh dấu đỏ.

Lạc Gia Bạch nhìn vào bảng điểm, trông cực kỳ khó chịu:

“Hồi đi học, tôi ghét nhất cái thứ này. Mỗi lần họp phụ huynh mà phát bảng thành tích ra là y như rằng tình cảm giữa tôi và người nhà lại rạn nứt. Trường cậu thì sao?”

Lục Ly nghiêng đầu:

“Tôi chưa từng đi học.”

Toàn bộ quá trình phát triển trí tuệ của cậu đều được tiến hành trong phòng thí nghiệm, tập trung vào năm thứ chín và thứ mười. 

Trong vòng hai năm, cậu học hết toàn bộ kiến thức mà một người bình thường phải mất từ tiểu học đến đại học mới tiếp thu được.

Thậm chí, còn có xu hướng tiếp tục học nâng cao hơn nữa.

Ban đầu, việc đào tạo chỉ nhằm mục đích giúp cậu hiểu và tiếp nhận mệnh lệnh thuận tiện hơn, đồng thời kiểm tra giới hạn chỉ số IQ. 

Nhưng rồi mọi thứ dần mất kiểm soát.

Các nhà nghiên cứu bắt đầu sợ rằng cậu thông minh quá mức.

Ngay khi chỉ số trí tuệ mới phát triển đến 30%, dự án đã bị buộc phải ngừng khẩn cấp, toàn bộ trọng tâm chuyển sang tăng cường thể chất.

Nhưng họ lại phát hiện rằng, mỗi năm trôi qua, chỉ số IQ của cậu vẫn không ngừng tăng lên.

Mà còn tăng với tốc độ ngày càng chóng mặt.

Các nhà nghiên cứu cũng phát hiện ra rằng, mười năm đầu, cậu chỉ biết bắt chước học theo.

Nhưng đến mười năm sau, cậu bắt đầu có tư duy độc lập, thường xuyên lặng lẽ nhìn chằm chằm họ qua lớp kính trong suốt.

Thế là bọn họ hoảng hốt: 

Vội vàng gia cố lớp kính cường lực cho dày hơn, chắc hơn.

Xích sắt trói cậu cũng được dẫn điện, rồi cử người thay ca canh giữ ngày đêm, không phút lơi lỏng.

Nhưng Lạc Gia Bạch lại đang nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác.

Anh nhìn Lục Ly đầy ngưỡng mộ:

“Là mời gia sư riêng dạy đúng không? Nhìn cậu cũng ra dáng... Thiếu gia nhà quý tộc lắm đấy.”

Từ lúc bước vào phó bản này, anh vẫn luôn lén lút quan sát Lục Ly.

Từng cử chỉ đều gọn gàng thành thạo, phong thái điềm đạm, thậm chí đôi khi còn có vẻ lười biếng mà chẳng hề cẩu thả.

Anh chưa từng thấy Lục Ly lúng túng hay thất thố dù chỉ một lần.

“Lúc mới vào, đến cả từ PUA mà cậu còn chẳng biết, chắc là chưa từng bị công việc nặng nhọc bao giờ." 

"Ở thế giới cũ cơm no áo ấm, chẳng phải tốt hơn sao? Tự nhiên lại chạy đi chơi trò này... Cậu đúng là... haizz.”

Lạc Gia Bạch lắc đầu thở dài, giọng đầy tiếc nuối:

“Thiệt là hồ đồ hết sức!”

Lục Ly liếc mắt nhìn bài kiểm tra.

[Thời gian hoàn thành: 2 phút]

Cậu bình tĩnh nhắc nhở:

“Sắp đến giờ nộp bài rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc