Đống xác vụn dần trở lại trạng thái yên tĩnh.
Trên đỉnh đống xác, một thi thể nguyên vẹn dần hiện ra, chính là cái xác vừa rồi đã cắn vào chân người chơi.
Sau khi hút cạn giọt máu cuối cùng, khối u thịt trên cơ thể nó cũng phát triển thành một cái đầu có đường nét rõ ràng.
Từng người chơi bước qua cánh cửa, còn Nặc Nặc đang nằm bò trên nóc tòa lâu đài, bất chợt khẽ nhúc nhích bờ vai.
Cô cúi xuống, thò tay vào đống xác vụn.
“Ồ, lại thêm một con búp bê nguyên vẹn nữa. Quả nhiên chỉ có nguyên vẹn mới là hoàn mỹ."
"Những thứ không hoàn mỹ đều là rác rưởi cả. Chỉ có nghiêm túc nỗ lực, liều mạng và không ngừng tiến về phía trước... Mới có thể trở nên hoàn mỹ.”
Nặc Nặc nhặt cái xác lên, vừa nhấc vừa vui vẻ ngân nga một giai điệu.
“Ta sẽ đặt ngươi ở tầng năm. Ngươi thích màu đỏ chứ?”
Khi cái xác được nhấc lên, nó lập tức bị bao phủ bởi một lớp màng đỏ, nhanh chóng trở nên giống hệt như những món đồ chơi khác trên tầng năm, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rạng rỡ.
Nặc Nặc nhìn về cánh cửa đang chậm rãi khép lại, bất chợt duỗi tay ra, làm động tác như đang ôm ai đó.
“Bọn họ sắp được gặp người bạn thân nhất của Nặc Nặc rồi đấy.”
“Người bạn thân nhất của Nặc Nặc... Kén chọn lắm đó.”
...
Cánh cửa như một chốn trú ẩn bình yên, được bao phủ bởi ánh sáng trắng dịu dàng.
Ngay khoảnh khắc bước qua cửa, bên tai Lục Ly vang lên tiếng cười ríu rít của trẻ con, tiếng chạy nhảy nô đùa, tiếng lật sách giáo khoa, và cả tiếng phấn viết sột soạt trên bảng đen.
Nghe như thể nơi đây là một ngôi trường với bầu không khí nhẹ nhàng, vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.
Trong làn ánh sáng trắng ấy, dường như có thứ gì đó đang ẩn hiện.
Lục Ly nheo mắt lại.
Cậu thấy một quả bóng bay màu đỏ, từ từ bay cao lên, bay tự do giữa không trung rồi dừng lại.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng chói mắt xung quanh dần tan biến.
Quả bóng đỏ bỗng biến thành... Một chiếc mũi đỏ rực.
Chiếc mũi đỏ ghê rợn của một chú hề.
...
Phía sau cánh cửa là một căn phòng học sáng sủa, hoàn toàn khép kín.
Ngay khoảnh khắc bước vào, cánh cửa sau lưng họ cũng biến mất không dấu vết.
Ngay đối diện là một mảng tường lớn, treo một tấm bảng tuyên truyền màu đen.
Ở chính giữa bảng, bất ngờ bật ra một chú hề cao đến hai mét.
Trên cổ chú hề quấn từng vòng từng vòng xích sắt hoen gỉ, rỉ sét loang lổ.
Nó đưa hai tay ra phía trước, cố định trong tư thế như đang dang tay chờ ôm.
Cả thân thể nó được tô bằng ba màu đỏ, vàng và xanh lục, khóe miệng kéo lên một nụ cười quá mức cường điệu, bất động mà rợn người.
Đuôi xích rỉ buông thõng xuống, vừa vặn trùng khớp với những nét phấn trắng được vẽ trên bảng đen.
Phấn trắng vạch ra từng đường thẳng chia tấm bảng thành nhiều khu vực khác nhau.
Từ xa nhìn lại, giống như một cái lồng giam, nhốt chú hề ở bên trong.
“Lớp học này thiếu một thứ gì đó.”
Lục Ly vừa nói, vừa bước về phía trước, cho đến khi dừng lại ngay trước mặt chú hề.
Chỉ khi lại gần, cậu mới có thể nhìn rõ nội dung bên trong từng khu vực trên bảng đen.
Bức tường ấy dường như đang hấp dẫn họ lại gần.
“Thiếu thứ gì?”
Lạc Gia Bạch cẩn trọng quan sát mọi thứ trong môi trường mới.
“Lớp học không có bàn ghế, cũng chẳng có học sinh, chỉ có tấm bảng tuyên truyền và chú hề đang nhô ra."
"Xem ra phải giải được bí ẩn trên người chú hề này thì mới có thể bước vào [Đêm Trò Chơi].”
“Cuối cùng cũng sắp tới đêm rồi à? Nhưng tôi vẫn chưa thấy cánh cửa vào phòng nghỉ của [Đêm Trò Chơi] đâu cả.”
Lạc Gia Bạch thở phào nhẹ nhõm:
“Ban ngày ở tầng bốn này dài quá mức luôn đấy.”
“Cửa ở phía trên chú hề.”
Lục Ly ngẩng đầu chỉ lên.
Lạc Gia Bạch nhìn theo hướng đó, tầm nhìn của anh bị khuôn mặt lớn và nổi khối của chú hề che khuất, phải lùi lại hai bước mới thấy rõ.
Hai cánh cửa sừng sững treo cao trên bức tường, cách mặt đất chừng bốn đến năm mét.
“May mà có hai cửa, ít nhất chứng tỏ cả hai chúng ta đều có thể sống sót để bước vào đêm nay.”
Lạc Gia Bạch đưa mắt nhìn quanh mọi ngóc ngách của lớp học trống trải, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc:
“Sao lại chỉ còn chúng ta? Vừa nãy rõ ràng Tề Minh Đạt và bọn họ đều sống sót, lại còn vào cửa trước chúng ta nữa cơ mà.”
Lục Ly thản nhiên nói:
“Có lẽ là cánh cửa đã chủ động chia nhóm chúng ta.”
“Vậy bây giờ cậu bắt buộc phải chung nhóm với tôi rồi.”
Lạc Gia Bạch tỏ ra khá nhẹ nhõm:
“May mà là cậu, tôi luôn có cảm giác ở cạnh cậu thì khả năng sống sót cao hơn nhiều.”
Ánh mắt anh ta lo lắng nhìn lên hai cánh cửa:
“Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Căn phòng này hoàn toàn khép kín, cả Nặc Nặc cũng không có ở đây…"
"Hay là chúng ta thử dùng đạo cụ trèo lên thử xem? Trong cửa hàng có bán thang mà.”
Lục Ly cổ vũ:
“Nghe hợp lý đấy, anh thử đi.”
Lạc Gia Bạch lập tức lấy lại tự tin.
Anh ta đổi sang một chiếc thang dài năm mét, lảo đảo mang nó đến dưới cửa, căn chỉnh vị trí rồi bắt đầu dựng lên.
Ngay khoảnh khắc đầu thang vừa chạm vào bức tường.
Cánh cửa như thể xấu hổ, bất thình lình vọt lên cao thêm bốn, năm mét.
Lạc Gia Bạch: “?”
“Cậu giữ hộ tôi cái này.”
Anh ta vẫn chưa chịu thua, đưa cái thang năm mét cho Lục Ly giữ, rồi lấy ra cái thang mười mét.
Vừa mới kê lên, cánh cửa lại tiếp tục chạy lên cao hơn nữa.
“Cảm ơn anh đã làm sôi động bầu không khí.”
Lục Ly đặt thang xuống đất, chỉ vào bảng báo tường đang từ từ hiện lên những dòng chữ viết bằng phấn.
“Giờ tôi thấy cái bảng tự viết chữ này cũng chẳng có gì lạ lắm nữa.”
Lạc Gia Bạch im re.
Lục Ly chủ động xoa dịu không khí, chỉ vào cái mũi đỏ rồi giới thiệu:
“Đây là người bạn tốt mà Nặc Nặc từng nhắc đến trong nhật ký, chú hề.”
“Tôi không muốn chung đội với cậu nữa đâu!”
Lạc Gia Bạch uất ức: “Cậu cũng xem tôi là chú hề rồi!”
Lục Ly chống cằm, nghiêng người đến gần bảng báo tường: “Chữ trên này rõ hơn rồi.”
Lạc Gia Bạch lườm cậu:
“Cậu chuyển chủ đề cứng ngắc ghê.”
“Thật à?”
Lục Ly bật cười: “Tôi sẽ học dần, lần sau cố gắng tự nhiên hơn chút.”
Lạc Gia Bạch vẫn còn muốn càm ràm thêm, nhưng bị gián đoạn.
“Đinh linh linh.”
Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp không gian.
Lạc Gia Bạch giật mình: “Tiếng gì vậy?”
Lục Ly nhắm mắt lại.
Cậu đang hồi tưởng về quá khứ.
“Nghe hơi giống... Tiếng báo giờ ăn.”
Quen thuộc, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Âm thanh ấy khơi gợi lên một ký ức tồi tệ trong cậu.
Ở thế giới trước kia, cậu từng bị giam trong buồng thí nghiệm được mã hóa, nằm sâu nhất của Phòng Thí Nghiệm Sinh Hóa Số Một.
Giữa những lần kiểm tra luân phiên, sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngắn.
Khi ấy, cậu sẽ bị cưỡng ép giang rộng tay chân, treo lơ lửng giữa không trung trong tư thế đầy nhục nhã.
Tư thế đó giúp cho những kẻ khoác áo blouse trắng, ai cũng giống nhau như đúc, dễ dàng quan sát và phân tích dữ liệu trên cơ thể cậu hơn.
Các nghiên cứu viên lắc chiếc chuông điện tử trước mặt cậu, âm thanh nặng nề phát ra từ bên trong lớp áo blouse.
“Đến giờ rồi, phải ăn cơm thôi.”
Cậu cứng ngắc há miệng ra, một ống thủy tinh thẳng tắp được đưa sâu vào thực quản, từng đợt chất lỏng “ừng ực” chảy vào.
Có khi là thịt, có lúc là dung dịch dinh dưỡng, thậm chí có lần là... Từng mảnh thi thể.
Bọn họ cạy miệng cậu ra.
“Biến thành quái vật rồi sao?”
“Vẫn còn đặc điểm của con người, nhưng cái gì cũng nuốt được. Lần sau thử cho nó ăn rác xem sao.”
“Thật là… Kiểu gì cũng không chết được. Mai có thể tăng độ mạnh thêm rồi.”
Chúng lắc chuông đều đặn, vừa rung chuông vừa tiến hành huấn luyện.
“Biết đói, biết đói đấy! Nó còn biết tiết nước bọt!”
“Nó không muốn ăn, đang cố kháng cự!”
“Cứ nhét vào! Nhét thật mạnh vào trong!”
Cuối cùng, bọn họ bật cười ha hả, tự hào giới thiệu với từng vị lãnh đạo đến tham quan:
“Cho dù là thực thể thí nghiệm hung tợn đến mấy, một khi bước vào Phòng Thí Nghiệm Số Một của chúng tôi… Đều sẽ được thuần hóa trở nên ngoan ngoãn như thú cưng.”
Tiếng chuông bên tai đã biến mất, nhưng Lục Ly vẫn còn đờ đẫn.
Cậu vô thức đưa tay che miệng lại.
Chỉ cần nghe đến chữ “ăn”, dạ dày liền trào lên cảm giác buồn nôn.
Lúc này, Lạc Gia Bạch không nhận ra điều bất thường ở cậu, vẫn nghiêng tai lắng nghe rồi nói:
“Nghe giống chuông báo tan học quá.”
“Nhìn kìa, dưới chân chú hề có chữ trên bảng đen rồi!”
Lạc Gia Bạch cúi xuống, lúc này mới thấy rõ từng dòng chữ viết phấn đang dần hiện lên:
[Chào mừng các em, những đứa trẻ đáng yêu.]
[Thời gian mở cửa công viên đã bắt đầu, hãy chơi thật vui vẻ nhé.]
Cùng lúc dòng chữ hoàn thiện…
Những sợi xích trên người chú hề cũng đang lần lượt lỏng ra, lặng lẽ rơi xuống mặt đất không một tiếng động.