Do bị người chơi chạm vào, phần lớn những mảnh xác vụn giờ đã “sống dậy”.
Tứ chi của chúng vừa chạy vừa có thể kéo dài vô hạn, những thân thể không còn tay chân thì từ vết đứt, mọc ra những xúc tu thịt nhớp nháp.
Bất kỳ phần nào có thể chạm vào thế giới bên ngoài, đều chi chít gai nhọn màu đỏ sẫm.
Chúng chỉ cần “liếm” một cái lên người chơi là có thể xé toạc cả lớp da lẫn thịt.
Máu phun ra từ người chơi chính là chất kích thích khiến chúng hưng phấn.
Sau khi hấp thụ máu tươi, chúng không chỉ di chuyển nhanh nhẹn hơn, mà các chi thể bị đứt gãy cũng bắt đầu từ từ tái sinh.
Cánh cửa kia là nơi an toàn duy nhất.
Chỉ cần đứng sát vào cửa, mới không bị những xúc tu đó tấn công.
Lúc này, Lạc Gia Bạch đang vừa lăn vừa bò để né tránh đám xác vụn đang tấn công.
Lục Ly thì lặng lẽ ước chừng khoảng cách giữa mình và cánh cửa đó.
Từ đầu tới giờ, phần thân dưới của cậu vẫn chưa hề nhúc nhích, nên mảnh xác dưới chân cậu vẫn yên lặng như thể chỉ là một tấm sàn.
Ánh mắt cậu dừng lại ở đám người chơi đang vịn vào vách cạnh cửa cố leo lên, Lục Ly thở dài đầy tiếc nuối:
“Ây da, đồ ăn còn tươi thế này lại khiến bọn chúng hưng phấn hơn rồi, phải tính lại thời gian thôi.”
Trong số hai người chơi đi riêng, một người vừa mới chạm gần tới cửa thì liền bị một xúc tu hung tợn quấn lấy, kéo ngược trở lại phía đống xác vụn đang sục sôi.
Anh ta cố gắng cào bấu mặt đất, nửa thân trên lơ lửng giữa không trung, chao đảo dữ dội.
Chân trái đã bị đống xác vụn siết chặt.
Trong lúc bị kéo ngược lại, đám xác phát ra những tiếng “ục ục, ục ục”, vừa phát ra âm thanh vừa tham lam nhấm nháp món thịt tươi khó khăn lắm mới tóm được sau một khoảng thời gian dài.
Chân của người chơi đang bị những chiếc gai nhọn mọc ra từ xác vụn cắn rỉa, đồng thời trên xúc tu cũng bắt đầu mọc ra một khối thịt trông như cái đầu.
“Cứu tôi với! Lúc nãy tôi còn cho cậu mượn điểm cơ mà, cậu nhất định phải cứu tôi!”
Người chơi đau đớn bám chặt lấy mặt đất, mười ngón tay đều bị mài đến mức rướm máu.
Người chơi còn lại đang gắng sức kéo anh ta về phía cánh cửa, mồ hôi đầm đìa khắp trán, rốt cuộc cũng phát hiện ra một điều:
“Nó chỉ chịu nhả khi cắn được thứ gì đó. Muốn mạng sống hay là cái chân, tự anh chọn đi!”
“Không cần chân nữa! Cắt chân tôi đi! A!”
Lưỡi dao sắc bén vung lên, ánh thép lạnh lẽo lướt qua.
Một cái chân bị chặt đứt rơi xuống cùng chiếc xúc tu đang ngoạm chặt nó, cùng rơi thẳng vào đống xác vụn đang cuộn trào.
Đám xác vụn tại chỗ vì lần săn mồi thành công này mà trở nên điên cuồng phấn khích, hành động càng thêm dữ dội, tốc độ tăng vọt.
Lục Ly “tch” một tiếng, rồi bắt đầu đếm lại từ đầu:
“Một giây... Năm giây...”
Phòng livestream của cậu lúc này, lượng người xem đang tụt dốc không phanh.
[Không hiểu đứng đực ra đó làm gì, không mau chạy thì chỉ có đường chết!]
[Đúng là lính mới, nhìn tay chân cậu ta nhỏ xíu yếu xìu, chắc chắn là phế vật. Mấy đoạn đầu còn có thể suy luận, giờ cần dùng đến thể lực thì sợ đến hóa đá rồi chứ gì!]
[Bên trên chắc mới vào xem? Streamer này thể lực chẳng khác gì quái vật, cơ thể có thể tự động hồi phục, chỉ riêng cái đó thôi đã đủ đánh bại một nửa top cao thủ trên bảng xếp hạng rồi.]
[Mới nạp 1000 để donate, haiz, đúng là ban ngày dễ bốc đồng tiêu xài. Tháng này chỗ tiền âm phủ của tôi đều bị gương mặt của streamer này lừa mất rồi. Cậu yếu thế thì nói sớm chứ!]
[Phó bản lần này nhìn rất lạ, chưa biết phải vượt qua thế nào. Cho hỏi tại sao những người chơi khác thót tim chạy trối chết, còn đám xác vụn lại không tấn công streamer?]
Lục Ly mím môi khẽ cười, từ đống xác vụn yên lặng bên cạnh nhặt lên một cây gậy gỗ thứ đã đổi được bằng 2 điểm tích lũy.
“Rắc” một tiếng, cậu bẻ gãy một đoạn nhỏ, cầm chắc trong tay.
Cậu đã đếm xong.
Đã đến lúc bắt đầu rồi.
“Phản ứng của cánh tay là nhanh nhất, hai giây sẽ hành động.
Thân thể là năm giây.
Chậm nhất là đầu, mười giây.”
Lục Ly nói nhỏ.
“Khi bị kích thích bởi người chơi giống như thức ăn, tốc độ phản ứng sẽ tăng gấp đôi, nhưng chậm nhất vẫn là đầu, năm giây.”
Lúc này, Lục Ly đang đứng trên một cái đầu.
Cậu nhấc chân một cách tao nhã, bước thêm một bước dài về phía trước, dừng lại vững vàng trên một cái đầu khác.
Chiếc đầu ban đầu bắt đầu tỉnh lại, nhãn cầu khô khốc trong hốc mắt xoay ngược lên trên.
Sau khi khóa được vị trí của Lục Ly, nó mất đúng năm giây mới bắt đầu chuyển động.
Bên trong cái miệng há to là hàng răng dày đặc, sắc nhọn chen chúc nhau, đang nghiến chặt vào nhau không ngừng.
Khi răng mở rộng ra, nơi lẽ ra là lưỡi lại mọc lên từng hàng gai nhọn đỏ lòm, kéo dài sâu đến tận cổ họng.
“Chi chi.” Nó đói khát đến phát ra tiếng nghiến răng ken két.
Đói, đói quá.
Mùi tử thi tanh tưởi hôi thối xộc thẳng vào mặt Lục Ly.
Cậu thản nhiên ném chính xác đoạn gậy nhỏ vừa bẻ xuống vào cái miệng há to kia.
Chiếc đầu ngoạm chặt lấy khúc gỗ rồi rơi bịch xuống đống xác mục rữa.
Nó tham lam, đói khát, phấn khích cắn nghiến đoạn gỗ đến nhem nhuốc nước dãi.
Nhưng đúng khoảnh khắc ngã xuống, nó bỗng khựng lại.
Cứng ngắc.
Không thể tin nổi.
Nó nhai thêm vài cái như để xác nhận lại, từng mảnh vụn gỗ kẹt cứng giữa kẽ răng.
“?”
Chiếc đầu kia phun mạnh khúc gỗ ra, rồi dùng hết sức bật dậy, nhưng trước mắt nó lại là một cảnh tượng khiến nó sững sờ.
Tên người chơi kia… Đang lao nhanh về phía cánh cửa, mỗi năm giây cậu ta lại dẫm lên một cái đầu giống hệt như nó.
Mỗi cái đầu đều bị nhét một đoạn gỗ vào miệng.
Lục Ly di chuyển rất nhẹ nhàng.
Trước khi hành động, cậu đã tính toán chính xác tuyến đường cần đi.
Cậu đáp chuẩn xác lên từng cái đầu chưa bị đánh thức, bình thản mà vững vàng bước đến đích cuối cùng.
Cậu đã đến được trước cánh cửa.
Số gậy gỗ trong tay cũng vừa hết.
Chiếc đầu cuối cùng tức tối bật dậy, tất cả răng nanh đồng loạt va vào nhau, “chi chi” nghiến ken két trong không khí, tức giận đến phát điên.
Nhưng đúng khoảnh khắc nó sắp chạm vào gần cánh cửa, như đụng phải một lớp ngăn vô hình, nó bị đánh bật trở lại, nặng nề rơi xuống đống xác.
Lục Ly xòe hai tay, cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng an ủi:
“Không còn nữa đâu, chia đều cả rồi. Ai bảo ngươi là kẻ cuối cùng chứ.”
Phòng livestream im phăng phắc vài giây rồi bùng nổ dữ dội:
[Cái đầu đó thật sự ăn gỗ à? Mẹ ơi, nụ cười của streamer này đáng sợ quá!]
[Tôi đã tháo mắt ra lau sạch sẽ rồi đeo lại, vậy mà nhìn vẫn là cái cảnh tượng đó. Cho hỏi đây có phải hiện trường huấn luyện chó không vậy?]
[Vãi thật, thanh lịch quá mức! Đây là thứ tôi có thể thấy trong một phòng livestream của người mới á?]
[Tôi gọi quản trị viên vào kiểm tra rồi, cảm giác như streamer này đang bật hack vậy.]
[Nếu tôi không nhìn nhầm thì anh ta đã tính toán thời gian từ lúc các bộ phận khác nhau của xác sống bị dẫm đến khi nó phản ứng. Tay chân phản ứng nhanh nhất, đầu thì chậm nhất. Rồi anh ta cứ thế dẫm lên mấy cái đầu mà qua cửa? So với mấy người chơi khác bị xé xác te tua thì đúng là buồn cười thiệt.]
[Làm gì có ai đang cận kề cái chết mà vẫn tỉnh táo đến mức... phân loại từng mảnh xác sống như vậy? Lẽ nào anh ta không có tuyến thượng thận?]
Lạc Gia Bạch vịn lấy cánh cửa, suýt nữa thì thở không ra hơi, quỳ sụp xuống trước mặt Lục Ly:
“Cậu cứ thế mà qua được thật à?”
Anh ta sắp khóc đến nơi, giọng đầy oán than:
“Sao lúc nãy cậu không nói với tôi chứ?”
Biết sớm còn có cách đó, anh ta đã bắt chước Lục Ly, chỉ tốn có 2 điểm.
Còn bây giờ thì hay rồi, đổi vật phẩm suốt cả chặng đường, ít nhất cũng tiêu hết một vạn điểm tích lũy.
Lục Ly nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy chân thành:
“Lúc anh bắt đầu chạy, tôi còn chưa đếm xong mà.”
Lúc này, Tề Minh Đạt đột nhiên lên tiếng.
“Phòng livestream của tao có người báo cáo mày.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, chống tay đứng dậy.
Khi ngang qua người Lục Ly, hắn cố tình hằm hằm đi sát để va vào vai cậu, nhưng Lục Ly nhẹ nhàng tránh né, khiến hắn hụt trớn suýt nữa ngã sấp mặt.
Tề Minh Đạt lúng túng đưa tay sờ mũi, nhìn Lục Ly với vẻ “quả nhiên là thế”, nói đầy ngụ ý:
“Tao biết ngay mà, làm gì có người mới nào lợi hại đến thế. Mày chắc chắn là gian lận rồi."
"Không chỉ đám người trong phòng livestream báo cáo, lúc nãy tao cũng đã báo cáo rồi, cứ chờ trò chơi đến điều tra đi!”
“Trong [Linh Hồn Chết Chóc], kẻ gian lận sẽ chết rất thảm đấy.”
Tề Minh Đạt dẫn cả nhóm đi thẳng về phía trước, lúc ngang qua cửa thì bất ngờ đẩy mạnh:
“Hy vọng mày vẫn còn sống đến [ban ngày của trò chơi] tiếp theo.”
Lục Ly mỉm cười nhìn hắn:
“Lời chúc tệ hại như thế, tôi cũng xin gửi lại y nguyên cho anh.”
Lạc Gia Bạch thở hổn hển nãy giờ, lúc này mới bắt đầu bình ổn lại, bán tín bán nghi ghé sát vào hỏi nhỏ:
“Cậu thật sự gian lận hả?”
Lục Ly tỏ vẻ oan ức:
“Tôi chỉ thông minh hơn hắn một chút, thế mà hắn đã phát cáu lên rồi.”
“Cửa mở rồi, tôi thấy bên trong có thứ gì đó rất đặc biệt. Mau vào thôi.”