Lục Ly vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt quan sát đám người chơi như lũ cá mắc cạn, giãy dụa giữa nền đất.
Ai nấy đều gào thét đến hoản loạn.
Cậu thong thả đánh giá đống xác bị chất cao như núi kia, thuận tiện phân loại một lượt.
Chỗ này là những cánh tay đơn lẻ.
Chỗ kia là thân mình không đầu.
Phía góc là chân cụt lìa.
Còn đằng kia thì đầu người lăn lóc.
Ngoài ra còn có mấy mảnh ghép kỳ quái hai cánh tay gắn với nửa thân, ba cái đầu dính cùng một cái cổ…
Hỗn loạn như đống hàng lỗi bị ném ra từ xưởng đồ chơi kinh dị.
Liếc mắt một vòng, gần như chẳng có cái nào còn nguyên vẹn.
Da thịt của đống xác kia đều tái nhợt, như đã bị rút sạch nước.
Không giống thi thể bình thường, mà giống như bị bỏ quên trong hầm tối quá lâu, mục rữa đến trắng bệch.
Thế nhưng một khi bị đánh thức, chúng lại cử động nhanh lẹ đến rợn người.
Ở góc gần cửa, nửa bàn tay từng đưa giấy cho cậu vẫn đang co ro rút vào một xó.
Không đúng.
Giờ thì không thể gọi là “nửa bàn tay” nữa rồi.
Nó bị thiêu cháy đến mức chỉ còn lại một khối thịt vụn, mơ hồ vẫn nhận ra được năm ngón tay, nhưng phần phía trên đã hoàn toàn bị đốt sạch.
Lục Ly hơi lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Cậu thoáng thấy Tề Minh Đạt đột nhiên có động tĩnh.
Ánh mắt cậu chậm rãi chuyển qua, liền thấy Tề Minh Đạt đang giơ súng lên, họng súng đen ngòm lạnh lẽo nhắm thẳng vào cậu.
Tề Minh Đạt hưng phấn nheo mắt lại, vô cùng hưởng thụ mà bóp cò.
Lục Ly thấy miệng hắn hé ra, môi lẩm bẩm:
"Đi chết đi."
Ngay lúc ấy, dưới chân Tề Minh Đạt đột nhiên vọt lên một cái chân, thô bạo đá mạnh vào mông hắn.
Hắn loạng choạng, nòng súng cũng lệch khỏi hướng ban đầu.
“Mẹ kiếp!”
Tề Minh Đạt chửi thề một tiếng, hai tay siết chặt khẩu súng, giữ cho nòng không run.
“Đoàng!”
Viên đạn xuyên thẳng qua người Lục Ly, hơi lệch một chút, cuối cùng xuyên thủng cánh tay phải của cậu.
Nhìn thấy lỗ thủng lớn toác ra trên tay Lục Ly, Tề Minh Đạt cười khoái trá.
Trúng là được rồi!
Viên đạn đó có chứa “năng lực” mà hắn đã đánh đổi với tà linh trong [Đêm Trò Chơi].
Đừng nói là trúng hoàn toàn, chỉ cần sượt qua một chút thôi...
Người thường căn bản không thể sống sót nổi.
Sau tiếng súng, mãi đến lúc đó Lạc Gia Bạch mới nhận ra tình trạng của Lục Ly.
Anh siết chặt những ngón tay vẫn còn quấn đầy băng, ánh mắt dán chặt vào viên đạn đang tỏa ra ánh sáng tím quỷ dị.
Nó rơi vào đống xác chết đang điên cuồng vùng vẫy, bất cứ mảnh thi thể nào bị nó chạm phải đều lập tức tan chảy như bị ăn mòn.
“Màu tím…” Lạc Gia Bạch sửng sốt, trong lòng chấn động.
Anh ta từng tìm hiểu đôi chút về Tề Minh Đạt trước khi bước vào phó bản này.
Giờ nhìn cảnh này, anh không nhịn được mà thốt lên:
“Tề Minh Đạt điên rồi! Hắn dám dùng năng lực trao đổi với tà linh… Để tấn công cậu!”
“Loại đạn đó không giống đạn thường đâu."
"Nó là một hiệu ứng bất lợi kéo dài giống như trúng phải trạng thái độc: mất máu, suy yếu, giảm thể lực…"
"Cậu sẽ phải liên tục dùng thuốc để bù lại những gì bị rút đi, nhưng dù có uống bao nhiêu, cũng không thể hồi phục hoàn toàn.”
“Nếu là người chơi không có nhiều điểm tích lũy, cuối cùng chỉ còn cách vét sạch số điểm đó để đổi thuốc… Rồi cũng chết dần vì cạn kiệt."
"Cậu… Cảm thấy thế nào rồi?"
Lục Ly cụp mi, hàng mi dài in bóng mờ lên gò má, tạo thành một mảng tối mong manh.
“Tôi cảm thấy hơi lạnh.”
Sắc mặt Lạc Gia Bạch cũng trầm xuống, đầy nghiêm trọng:
“Không ổn rồi. Chắc chắn là hiệu ứng debuff đã bắt đầu phát tác.”
Phòng livestream lập tức trở nên hỗn loạn.
Một phần vì vết thương của Lục Ly quá kinh khủng.
Phần còn lại là vì khán giả vừa phát hiện ra một chuyện còn kinh hãi hơn nữa.
[Lần đầu tiên tôi thấy nhiều người chết đến vậy trong một phó bản cấp D. "Trò chơi Chết Chóc" mới mở được mười lăm năm, mỗi phó bản chưa mở đến cả ngàn lần. Tôi thật sự rất tò mò tỉ lệ vượt ải của phó bản mà streamer đang chơi là bao nhiêu.]
[Tôi nhớ ra rồi! Đây chính là phó bản lỗi trong "Trò chơi Chết Chóc"! Trong giai đoạn open beta, nhà phát triển từng nói có mấy phó bản bug xuất hiện ở các cấp độ khác nhau, bất kể người chơi nào bước vào cũng đều chết sạch, thậm chí còn khiến vài nhân vật có tiềm năng vào top Thiên Bảng bị xóa sổ! Phó bản này từng bị đánh dấu là lỗi và đã bị niêm phong! Lẽ ra không nên được mở lại mới đúng!]
[Tôi là khán giả từ thời open beta, xác nhận thông tin ở trên là chính xác.]
[Phó bản bug "không ai sống sót"? Các anh em nhà quỷ ơi, tôi kích thích quá đi! Nếu streamer mà chết, tôi có thể mua được cặp mắt lấp lánh như quả cầu pha lê kia rồi đó nha!]
[Tổ cha cái tên Tề Minh Đạt khốn kiếp thật đấy! Dám bắn lén! Vô sỉ quá rồi! Lỗ trên cánh tay streamer to thế kia, để tôi thổi cho đỡ đau nhé.]
Lục Ly đưa tay lên, chăm chú nhìn vào vết thủng trên cánh tay.
Vài giọt máu xám lặng lẽ chảy xuống, loang ra trên bộ đồng phục tân thủ mà Trò chơi Chết Chóc phát cho cậu.
Máu thịt quanh miệng vết thương bắt đầu đan xen, phục hồi với tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn quá trình cơ thể mình tái tạo ở khoảng cách gần đến vậy.
Lục Ly lạnh nhạt nghĩ:
Dựa theo bản báo cáo kiểm tra do đám nghiên cứu viên thực hiện sau khi xé xác mình lần trước...
Thì với một vết thương nhỏ như thế này, chắc chỉ mất khoảng hai phút là lành lại thôi.
Lạc Gia Bạch đứng bên cạnh, tưởng đầu óc Lục Ly đã bị đạn làm cho mất tỉnh táo, không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vết thương.
Anh ta nhìn cậu vài giây, lo lắng muốn mở miệng.
Nhưng rồi chỉ trong tích tắc, mắt Lạc Gia Bạch trợn tròn, gần như há hốc, lắp bắp mãi mới thốt lên nổi:
"C-c-cậu… Khỏi rồi á? Hồi nãy cái lỗ đó to tổ bố cơ mà!"
Lục Ly lắc nhẹ cổ tay, thản nhiên nói:
“Áo rách mất rồi, trong phòng có gió… Lạnh thật đấy.”
Lạc Gia Bạch như muốn xỉu đến nơi, hoảng hốt khoa tay múa chân:
"Đó là vết thương chí mạng đó! Vậy mà... Nó tự lành ư?"
Lục Ly gật đầu phụ họa, mặt mày vô cùng nghiêm túc:
"Ừ nhỉ, ghê thật đấy, sao lại tự lành được ta?"
Lạc Gia Bạch gần như phát điên: "Cậu hỏi tôi á? Đó là tay của cậu mà!"
"Thì tôi cũng đâu biết."
Lục Ly nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội.
Mái tóc xám mềm mại rũ xuống hai má, khiến cậu trông ngây thơ và vô hại đến kỳ lạ.
"Có khi là năng lực gì đó do tà thần ban cho chăng?"
Cậu vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve đầu con rắn cuộn trên vòng tay, rồi áp mặt vào nó như đang cưng chiều thú cưng quý giá:
"Dù gì thì... Ngài ấy là một tà thần rất mạnh."
...
Minh Vương đang lật xem báo cáo trong cung điện lộng lẫy thì đột nhiên đứng bật dậy, hắt hơi một cái.
Một tà thần đang quỳ phía dưới, dâng sơ đồ quy hoạch khu nhà mới ở góc đông bắc Minh giới, há hốc miệng, ngẩng đầu quan tâm hỏi:
“Bệ hạ, ngài bị cảm sao?”
Bách Tư sắc mặt u ám đến mức có thể đóng băng mười dặm:
“Người đã chết thì không thể bị bệnh.”
Tà thần bỗng lóe lên một ý nghĩ.
“Thần biết một kiến thức thú vị, nghe nói hắt hơi là vì có người đang nhớ đến ngài.”
Ba Tư đóng dấu "Không thông qua" lên báo cáo, nghiến từng chữ:
“Còn dám đọc mấy cái ‘kiến thức thú vị’ đó nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra.”
...
“Đúng thật ha, cậu liên kết với tà thần mà.”
Lạc Gia Bạch cũng cảm thấy ngoài đáp án đó ra thì chẳng còn lời giải thích nào hợp lý hơn.
Anh ta hoàn toàn không nhận ra mình vừa bị chơi xỏ, còn đang trầm trồ khen ngợi:
“Ghê thật đấy, bá đạo quá rồi!”
Anh ta lảo đảo một cái, đạp trúng cái đầu trọc dưới chân khiến cả người trượt ra xa nửa mét.
Xác vụn mà bị anh ta va phải đều bắt đầu lắc lư “sống lại”, đồng loạt tấn công anh ta.
Lạc Gia Bạch vội vàng đổi đạo cụ để thoát thân, còn hối thúc Lục Ly:
“Cậu cũng mau chạy đi! Giờ mà không chạy thì không kịp nữa đâu!”
Lục Ly khẽ hắng giọng, bình tĩnh nói:
“Tôi nói mấy câu rồi đi ngay.”
Cậu nhìn về phía Tề Minh Đạt đang chật vật chạy trốn giữa vòng vây xác vụn, giơ cánh tay đã hoàn toàn hồi phục ra trước mắt hắn.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Tề Minh Đạt, Lục Ly còn mỉm cười, chỉ tay vào chính giữa ngực mình.
“Lần sau muốn bắn, thì nhắm ngay chỗ này tim nằm ở giữa.”
Lạc Gia Bạch thể lực không tốt, mới đỡ được vài đợt tấn công đã thở dốc.
Nhưng anh thật sự không chịu nổi cái kiểu vô tri của Lục Ly, vừa thở hổn hển vừa phản bác:
“Hộc… Cậu… Phần lớn người có tim ở bên trái, chỉ một số rất hiếm là ở bên phải! Chẳng ai có tim ở giữa hết!”
Lục Ly “ồ” một tiếng, lẩm bẩm như phát hiện điều mới mẻ:
“Hóa ra tim nằm bên trái à?”
Rồi cậu lại quay sang Tề Minh Đạt, chỉ vào ngực trái của mình, lặp lại:
“Lần sau thì bắn ngay chỗ này, nhắm thẳng vào tim.”
Tề Minh Đạt tức đến nỗi huyết áp vọt lên, phun thẳng một ngụm máu tươi ra ngoài.
Máu bắn lên đám xác vụn, lập tức bị chúng tham lam hấp thụ, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ không gian tràn ngập bầu không khí điên cuồng.
Bọn xác vụn bắt đầu náo động, tốc độ hành động nhanh gấp bội.
Một cánh tay khoẻ như thép bật mạnh lên, tóm lấy một người chơi đã gần như bò được đến cửa, kéo hắn ngược trở lại và ném thẳng vào giữa đống xác.
“Á! Đừng mà! Thả tôi ra!”
Lạc Gia Bạch sợ đến dựng tóc gáy, vội vã lùi thêm năm, sáu mét nữa.
Anh ta ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Lục Ly vẫn đang đứng yên một chỗ, mắt không rời cảnh tượng trước mặt.
Miệng còn lẩm bẩm đếm gì đó.
Lục Ly nói: “Hai giây… Năm giây… Mười giây…”
“Đổi đạo cụ nhanh lên! Đến giờ mà ngoài cái gậy rẻ rúng kia ra, cậu chưa đổi bất kỳ món nào! Cậu định ôm cả đống điểm này ăn Tết hả?”
Lạc Gia Bạch gần như muốn phát điên:
“Cậu lại đang đếm cái quái gì nữa vậy?”