Infinite Stream: Trở Thành Người Đẹp Trai Trong Thế Giới Kinh Dị

Chương 13: Chào mừng đến với thiên đường vĩnh cửu 11

Trước Sau

break

Cát càng lúc càng dâng cao, người chơi bị vùi sâu nhất đã bắt đầu sặc cát.

Mọi người chỉ còn cách cố gắng ngẩng đầu lên để hít thở, không dám cử động mạnh.

Trong bẫy cát lún, càng vùng vẫy chỉ càng lún sâu hơn.

“Đáp án nào cũng đã thử rồi, tao không tin mày còn nói ra được cái gì mới!” 

Tề Minh Đạt nhìn Lục Ly, ánh mắt độc địa. 

“Trả lời trước thì chết trước. Tao sẽ gọi Nặc Nặc tới, tao muốn tận mắt thấy mày chết trong đau đớn.”

“Nặc Nặc!”

Tề Minh Đạt gào lên, đồng thời nhìn về phía Lục Ly: 

"Tên đó muốn trả lời.”

Đôi mắt đẫm máu của Nặc Nặc dán chặt vào Lục Ly: “Cuối cùng cũng tới lượt anh rồi sao?”

Lạc Gia Bạch vô cùng hoảng loạn, sức nặng từ cát và áp lực tinh thần khiến anh buồn nôn:

“Cậu xem xong rồi à? Có còn manh mối nào khác không?”

Lục Ly chậm rãi đáp: “Xem xong rồi.”

Cậu đối chiếu với các con số ghi trên tờ giấy, chậm rãi nói:

“Trước ngày 29 tháng 3, trong nhà có bốn người. Trước ngày 14 tháng 12, còn lại ba người, mẹ đã rời đi. Sau ngày 14 tháng 12, chỉ còn hai, Buck đã chết.”

Lục Ly bổ sung:

“Ba ngày nào cũng ra ngoài. Những lúc ấy, trong nhà chỉ còn mình em.”

Dòng máu lẫn nước mắt trên khuôn mặt Nặc Nặc rốt cuộc cũng ngừng chảy.

Lần đầu tiên, cô cất tiếng nói ra câu hỏi đặc biệt, là một câu truy xét:

“Ba không có ở nhà… Vào lúc nào?”

“Cậu trả lời đúng rồi?” 

Lạc Gia Bạch thì thào đầy nghi hoặc, rồi lập tức bị câu hỏi bổ sung làm cho chấn động. 

“Câu hỏi phụ gì mà khó như vậy chứ?" 

"Chúng ta từ đầu đến giờ còn chưa từng nhìn thấy ba cô bé mà! Biết kiểu gì mà trả lời được!”

Lục Ly nhìn thẳng vào gương mặt đã vặn vẹo đáng sợ của Nặc Nặc, bình tĩnh trả lời:

“Ba rời khỏi nhà vào lúc rạng sáng và trở về vào buổi tối.”

“Em đã chơi với chú hề… Khi ba không có ở nhà, đúng chứ?”

Dòng cát đang rỉ qua mái nhà, khe tường, cũng dừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Đôi mắt lồi ra của Nặc Nặc dần khôi phục hình dạng ban đầu.

Cô nhớ đến chuyện khiến mình vui vẻ, giọng nói cũng trở nên tươi sáng:

“Đúng vậy! Chú hề là người bạn duy nhất và cũng là người bạn em yêu thích nhất. Em từng muốn dẫn nó đi gặp ba, nhưng nó không chịu.”

“Chúc mừng, anh đã trả lời đúng.”

Dòng cát không chỉ ngừng lại, mà còn bắt đầu rút đi nhanh chóng.

Bầu không khí chết chóc đang bao phủ cả căn phòng cũng tan biến.

“Trả lời đúng hết rồi!”

Thoát khỏi cơn nguy hiểm trong gang tấc, Lạc Gia Bạch vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ.

Anh ta phấn khích định lao đến ôm lấy Lục Ly, tay đưa ra giữa chừng thì dừng lại, chỉ dám nắm lấy vai Lục Ly lắc mạnh:

“Thì ra phải trả lời như vậy mới đúng! Nhưng mà, câu hỏi phụ đó... Sao cậu lại biết được hay vậy?”

“Anh làm ơn nhẹ tay một chút, đầu tôi không phải cái túi cát.”

Lục Ly nắm lấy bàn tay băng bó của anh ta, ném ra một bên.

“Lúc ở tầng năm, Nặc Nặc bắt người chơi rồi nói rằng sẽ mua quần áo cho búp bê khi ba về, sau đó thì bắt đầu [Đêm trò chơi]."

"Điều đó chứng tỏ ba cô bé sẽ về nhà vào buổi tối.”

“Còn chuyện ba ra khỏi nhà vào lúc rạng sáng, thật ra tôi cũng không chắc chắn.

"Vậy nên tôi mới hỏi ngược lại Nặc Nặc, liệu có phải ba và chú hề không thể xuất hiện cùng lúc." 

"Trong nhật ký, cô bé đã viết rất rõ: Chỉ vào rạng sáng mới có thể chơi với chú hề, đây là mốc thời gian then chốt.”

Lục Ly vừa nói, vừa lấy ra hai tờ giấy có nhắc đến chú hề, ánh mắt trầm ngâm:

“May là tôi đoán đúng.”

Vừa dứt lời, âm thanh thông báo máy móc vang lên lên khắp cả căn phòng.

[Chúc mừng người chơi đã phát hiện được manh quan trọng số 2.]

[Chú hề là người bạn thân thiết nhất của Nặc Nặc. Nhưng vì sao… Chú hề lại không thể cùng xuất hiện với ba cô bé?]

[Phần thưởng phụ đã được gửi đến. Người chơi Lục Ly nhận được đặc quyền số 1: Nhân đôi điểm tích lũy trong phòng livestream, chỉ có hiệu lực trong phó bản lần này.]

[Đặc quyền số 2: Một chiếc chìa khóa (trông có vẻ có thể mở được một cánh cửa hoặc một chiếc tủ nào đó).]

Một chiếc chìa khóa rỉ sét lơ lửng trước mặt Lục Ly.

Cậu đưa tay chạm vào.

Chiếc chìa khóa lập tức tan thành những tia sáng li ti, hòa vào chiếc vòng tay trên cổ tay cậu.

Số lượng đạo cụ của Lục Ly hiện hiển thị: ba món.

“Chết tiệt thật, tôi chưa từng thấy livestream hạng D nào có thưởng điểm nhân đôi cả! Xem ra độ khó càng cao, phần thưởng càng lớn đấy!”

Ánh mắt của Lạc Gia Bạch sáng rực lên vì phấn khích.

Ở phía xa, mấy người vừa bắt tay với Tề Minh Đạt cũng toàn vẹn bước ra.

Lạc Gia Bạch thấy vậy thì lại bực dọc.

“Lục Ly! Cậu lẽ ra nên chờ cát vùi chết tụi nó hết rồi mới trả lời đúng! Cái tên Tề Minh Đạt đó rõ ràng định ra tay giết cậu!”

Lục Ly nhún vai: “Nếu họ chết hết, thì còn lại ít người quá.”

Khó khăn lắm cậu mới gặp được nhiều người sống như vậy.

Sợ hãi, căm phẫn, oán hận, hoảng loạn, vui mừng...

Những cảm xúc ấy trên gương mặt người chơi đa dạng phong phú hơn cậu nhiều.

Một dị loại không phải con người như cậu.

Nếu muốn đóng vai làm con người… Tất nhiên phải chăm chỉ học hỏi rồi.

Bình luận trong livestream náo nhiệt như ngày hội:

[Streamer nổ trúng phần thưởng nhân đôi rồi! Tôi vừa nạp xong một vạn minh tệ, đã thấy lãi gấp đôi!] 

[Nếu anh ta vượt ải thành công, đến lúc kết toán phần thưởng thì tôi chắc chắn sẽ kiếm bộn! Phòng livestream cấp C còn chưa từng thấy nhân đôi!]

[Tặng thưởng 3.000 minh tệ! Có hạn giờ nhân đôi hả? Được rồi, tôi nạp tiếp!]

[Có phải chỉ mình tôi cảm thấy… streamer này đúng kiểu thích chỗ đông vui không? Dù Tề Minh Đạt có bày mưu tính kế muốn giết anh ta, streamer cũng chẳng thèm để tâm. Trêu chọc hắn chẳng khác gì trêu chó.]

[Tôi phục. Tôi từng thấy đủ kiểu người chơi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người thật sự coi đây là một trò chơi mà chơi.] 

[Trong cái giới toàn cao thủ liều mạng này, phong cách của anh ta đúng là liều đến mức chấn động luôn rồi]

Những người chơi bị kẹt cứng bởi cát cuối cùng cũng được giải thoát.

Ánh mắt đồng loạt dồn về phía một người - Lục Ly.

“Chuyện này chẳng phải quá đơn giản sao?” 

Lục Ly cười với Tề Minh Đạt một cái:  “Vừa nãy mấy câu trả lời vớ vẩn kia, nghe như lũ sinh vật đơn bào đang cố gắng vận não.”

“Khụ khụ.” 

Lạc Gia Bạch bị trúng đòn công kích diện rộng, ho sặc sụa.

Kiều Nhân sững sờ, cổ bị cát chặn nên gần như vẹo sang một bên, “rắc rắc” quay đầu nhìn Tề Minh Đạt: 

“Anh Tề, thằng này láo quá! Nó còn đang cười nhạo tụi mình kìa!”

Mắt Tề Minh Đạt đỏ ngầu, con ngươi trợn trừng như muốn bật ra khỏi hốc mắt, tay siết chặt khẩu súng trong tay.

Vòng tay trên cổ tay rung lên hai lần, hệ thống nhắc nhở: Độ hot của livestream hiện tại đã tụt xuống hạng hai.

Hắn chỉ cần dùng gót chân để nghĩ cũng biết, nhất định là tên Lục Ly đáng chết kia đã cướp hết hào quang của mình, cướp luôn cả vị trí đứng đầu.

Hắn quét sạch hàng chục phó bản cấp D, chưa từng rớt khỏi hạng nhất.

Sao lần này lại thua một tên người mới?

Tề Minh Đạt lập tức đổi đạn mới, nạp vào súng giương nòng thẳng về phía Lục Ly.

Chỉ cần người đứng đầu không còn tồn tại, thì hắn vẫn là người đứng đầu.

Cát rút đi như thủy triều rút, có người chơi nằm úp sấp trên mặt cát, vừa nôn vừa ho, tay chợt chạm phải vật cứng: “Ọe, tí nữa thì chết nghẹn trong cát, á! Lại là một bàn tay!”

“Không! Không chỉ là tay… Còn có chân, có thân thể, còn có cả đầu, sao cái nào cũng còn động đậy!”

Tiếng hét vang lên không ngớt, đến khi toàn bộ cát biến mất, kết cấu thật sự của căn phòng mới lộ ra.

Dưới chân họ không phải mặt đất, mà là vô số thi thể vỡ vụn chồng chất lên nhau, từng lớp từng lớp xếp thành.

Lạc Gia Bạch hít một hơi thật sâu, cơ thể cứng đờ.

Giờ phút này, anh đang dẫm lên một cái đầu tròn trịa, trơn láng.

Khi cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt hõm sâu trong hốc mắt của cái đầu ấy cũng “lạch cạch” đảo lên, đúng lúc ngại ngùng... Giao mắt với anh.

Lạc Gia Bạch lập tức quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp: “Trên mỗi mảnh tay cụt đều có đeo vòng tay tà linh màu trắng. Nơi này toàn là xác của người chơi.”

Lục Ly cảm thán: “Người chết cũng nhiều thật đấy.”

Lạc Gia Bạch nhíu mày, cảm thấy bất thường:

“Ừ, đúng vậy. Làm sao lại nhiều đến thế? Phó bản cấp D đâu đến mức có tỉ lệ tử vong cao như vậy.”

Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh của Kiều Nhân át hết mọi âm thanh khác.

Hắn ôm lấy mông, vừa lăn lộn trên đống xác vừa nhảy tưng tưng:

“Cái tay đó lại cử động nữa kìa! Đừng xé quần tao!" 

"Còn đứng đơ ra đó làm gì? Nhanh lên, giẫm lên bọn nó mà chạy về phía cánh cửa!”

Mỗi bước chân hắn dẫm lên đều như nhấn nút "khởi động" những thi thể vỡ vụn dưới chân hắn bắt đầu run rẩy chuyển động, lắc lư, vùng vẫy, như thể vừa được đánh thức từ cõi chết.

___________

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc