Tề Minh Đạt nóng nảy nói:
“Tôi đã bảo các người giết Lục Ly, sao không ai động thủ?”
Lục Ly từ góc độ đạo đức bắt đầu chỉ trích hắn:
“Là anh bảo mọi người giết tôi, kết quả ai cũng bị tăng cát. Nếu muốn hại mọi người thì cứ nói thẳng, không cần giả vờ giả vịt.”
Hai người chơi đang bám chặt lấy nhau run rẩy nói:
“Cát đã ngập đến cổ rồi, chúng tôi căn bản không thể động đậy được!”
“Lúc đầu là đi tìm giấy, sau lại bảo giết người để đổi đặc quyền. Tề Minh Đạt, anh đang đùa với mọi người à?"
“Đúng đó! Bọn tôi không cần đặc quyền đó, cũng không cần phải là người đầu tiên trả lời câu hỏi, nhưng ít nhất anh phải cho chúng tôi biết đáp án!”
Một nữ người chơi trong đội hơi do dự, nhưng vẫn lên tiếng:
“Anh Tề, Lục Ly thực sự rất kỳ quặc, chúng ta không giết được cậu ta đâu."
"Nếu vậy, chi bằng anh là người đầu tiên trả lời, để mọi người còn sớm vượt qua tầng bốn.”
Đề nghị này được những người chơi khác đồng tình. Bọn họ đều đồng loạt trao lại đặc quyền cho Tề Minh Đạt.
“Làm ơn giải quyết nhanh lên đi! Có thứ gì đó đang bò dưới lớp cát, tôi sắp chịu không nổi rồi!”
“Ghi chú đều ở đó hết, chẳng lẽ nhìn thế mà vẫn không đoán được đáp án sao?”
Tề Minh Đạt nghẹn họng, không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.
Bị thúc giục dồn dập, hắn mở tờ ghi chú cuối cùng, đọc kỹ toàn bộ nội dung, rồi dần dần khôi phục sự tự tin, bắt đầu phân tích:
“Rất đơn giản. Vì mẹ đã bỏ rơi Nặc Nặc, nên thật ra là mất đi một thành viên.”
Khuôn mặt Nặc Nặc vẫn dính sát vào trần nhà, lúc này đang ghé sát lại gần nhóm người chơi.
“Tôi muốn trả lời câu hỏi.” Tề Minh Đạt lên tiếng, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía hắn, mang theo tia hy vọng.
“Tổng cộng có ba thành viên trong gia đình... Không có mẹ.”
Ngay khoảnh khắc hắn dứt lời, khuôn mặt của Nặc Nặc trở nên tối sầm, các đường nét bắt đầu trũng xuống, đôi mắt đỏ ngầu từ từ sụp xuống.
“Không có mẹ…”
Giọng Nặc Nặc vang lên, những giọt nước mắt máu rơi xuống, thấm vào cát:
“Trả lời sai.”
Tề Minh Đạt tái mặt.
Hắn gần như lập tức bật dậy, lật tờ ghi chú trong tay, giọng hoảng loạn:
“Không thể nào! Tôi đã đọc rõ ràng! Đây chính là những gì được ghi trên đạo cụ! Sao lại sai được?”
Một cô gái trong nhóm run run, giọng đầy bất an:
“Có thể... Con chó cũng đã chết rồi. Nhìn đoạn này xem: ‘Cô ấy đã chôn thứ gì đó trong công viên sau trường’. Tôi đoán đó là con chó…”
Tề Minh Đạt trừng mắt:
“Vậy sao cô không nói sớm hơn? Tôi sẽ đổi đáp án!”
Hắn hét lớn:
“Gia đình có hai người!”
Gương mặt Nặc Nặc không cảm xúc.
“Nặc Nặc ghét nhất những người nuốt lời.”
“Mỗi người chỉ được trả lời một lần.”
“Nên giờ… Đến lúc trừng phạt anh rồi.”
Ngay khi lời vừa dứt, bãi cát dưới chân Tề Minh Đạt bắt đầu chuyển động.
Lớp cát mềm như bị khoét rỗng, xoáy tròn như muốn nuốt chửng lấy hắn.
Tách!
Một tia sáng trắng lóe lên từ hố cát, âm thanh sắc nhọn như kính vỡ.
Xoáy cát lập tức dừng lại.
Tề Minh Đạt thở hổn hển.
“Vật cứu mạng cuối cùng cũng bị xài mất rồi!”
"Lãng phí mười nghìn điểm!”
Gương mặt hắn đỏ bừng vì giận dữ.
Hắn quay ngoắt sang, túm lấy một người trong nhóm, kéo giật lại.
“Anh lên! Trả lời câu hỏi.”
Người đàn ông kia sợ đến xanh mặt, lùi lại theo bản năng.
“Tôi… Tôi không biết đáp án! Nếu sai thì sẽ chết!”
Tề Minh Đạt nhếch môi:
“Còn hai lựa chọn thôi: một người hoặc hai người.”
“Cứ trả lời bừa đi. Biết đâu... Số anh đỏ.”
Giờ chỉ còn lại hai đáp án: một… Hoặc hai thành viên trong gia đình.
Chỉ cần chọn lại, nhất định sẽ tìm ra đáp án đúng.
Người chơi kia nuốt khan, gương mặt tái nhợt.
Anh ta hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh bản thân rồi giơ tay lên, giọng run run:
“Tôi… Tôi muốn trả lời.”
Năm mươi phần trăm.
Tỷ lệ này đã quá cao trong hoàn cảnh này.
Nếu may mắn? Nếu đó là đáp án đúng?
Anh ta lên tiếng, như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng:
“Hai thành viên.”
Nặc Nặc lắc đầu trước ánh mắt tuyệt vọng của người chơi.
“Trả lời sai.”
Ngay lập tức, cát dưới chân anh ta bắt đầu tuôn ra ào ạt.
Một người chơi bên cạnh hoảng loạn, vội vàng nắm chặt tay anh ta, hét lớn:
“Tôi còn 6.000 điểm! Tôi cho anh mượn! Mau đổi lấy vật phẩm cứu mạng!”
Sau khi sử dụng đạo cụ, cát một lần nữa ngừng chảy.
Bây giờ chỉ còn một đáp án duy nhất.
Và lần này bắt buộc phải đúng.
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều dần đổ dồn về phía Tề Minh Đạt.
Hắn ta suy nghĩ vài giây, sau đó chỉ tay về phía cô gái trong nhóm:
“Cô lên trả lời.”
Nữ người chơi được chỉ định sửng sốt, rồi nghẹn ngào đến mức rơi nước mắt:
“Anh Tề… Anh thật sự cho em cơ hội này sao?”
Bên cạnh, Kiều Nhân lập tức lên tiếng, giọng không cam lòng:
“Anh Tề, em theo anh qua bao nhiêu lượt chơi như vậy, tại sao lại bị sắc đẹp mê hoặc?”
Tề Minh Đạt nháy mắt với Kiều Nhân.
Tuy đây chỉ là phó bản cấp D vốn được xem là loại đơn giản nhất, nhưng Tề Minh Đạt luôn có cảm giác bất an.
Độ khó của các màn chơi, tỷ lệ người chết đều cao đến mức vô lý.
Lúc này, nữ người chơi không chờ nổi nữa, vội vàng giơ tay hét lên với Nặc Nặc:
“Một người!”
Câu trả lời mà ai cũng mong đợi cuối cùng đã được nói ra.
Nhưng biểu cảm của Nặc Nặc vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn có chút thất vọng:
“Sai rồi.”
Cô gái kia hét lên giữa đám cát lún:
“Không! Sao lại sai nữa?”
Cô đã dốc hết toàn bộ điểm tích lũy của mình để mua vật phẩm cứu mạng.
Tóc rối tung, quần áo bẩn thỉu rách rưới, dáng vẻ vô cùng thê thảm:
“Lại sai? Tại sao vẫn sai được chứ?!”
Lúc này, ánh mắt Kiều Nhân bỗng sáng rực.
Hắn cảm thấy mình vừa thông minh đột xuất, vội nhìn Tề Minh Đạt đầy ngưỡng mộ:
“Chẳng lẽ… Gia đình này không có ai?”
Thấy Tề Minh Đạt khẽ gật đầu, ngầm đồng tình, hắn lớn tiếng nói với Nặc Nặc:
“Không có người thân!”
Nhưng Nặc Nặc lại lắc đầu:
“Sai.”
Trong giây lát, Kiều Nhân cũng mất đi một vật cứu mạng.
Những giọt nước mắt đẫm máu rơi xuống, nhuộm đỏ bãi cát.
“Không có đáp án.”
Lạc Gia Bạch thu dao lại:
“Cậu không sốt ruột à?”
“Cát của tôi là nông nhất, đương nhiên tôi không vội như họ.”
Cậu chỉ có chút tò mò:
“Vật cứu mạng là gì vậy?”
Rõ ràng đang mắc kẹt trong tình huống tuyệt vọng, vậy mà anh lại không hiểu nổi tại sao bản thân lại bị lây cái khí chất bình tĩnh ung dung của Lục Ly.
Thấy người chơi lo lắng đến mức sắp phát điên, anh ta lại hứng thú quay sang trò chuyện với Lục Ly.
“Cậu chưa kịp xem kỹ cửa hàng à? Mục ‘vật phẩm đặc biệt’ nằm ở mấy trang sau."
"Đạo cụ đó có thể hóa giải một đòn chí mạng. Mỗi cấp độ phó bản có mức giá khác nhau, giá sẽ tăng dần theo số lần sử dụng."
"Ở cấp D, lần đầu tiên là 10.000 điểm, sau đó là 50.000, 100.000 và 150.000 điểm.”
Lục Ly, lộ vẻ bất ngờ: “Đắt thật đấy.”
Kiều Nhân gần như suy sụp: “Chúng ta đã thử hết tất cả các đáp án rồi mà! Không có cái nào đúng cả…"
"Chẳng lẽ thật sự không tồn tại đáp án nào sao? Mục đích của nó là giết sạch chúng ta sao?”
“Thế là hết. Thật sự là hết rồi…”
Một vài người chơi hoang mang chuyền tay nhau tờ giấy, cố gắng tìm thêm manh mối nào đó.
Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên từ phía sau: “Xin lỗi.”
Lục Ly nhã nhặn hỏi:
“Anh có thể cho tôi xem hai tờ giấy còn lại không?”
Tề Minh Đạt khàn giọng:
“Đưa cho nó.”
Lúc này, cát đã dâng cao đến thắt lưng.
Lục Ly nhận lấy hai tờ giấy, giơ lên xem kỹ.
Một trong số đó viết:
[Ngày 3 tháng 12 – Trời nắng.]
Phía sau trường có một công viên bỏ hoang.
Bên trong có cầu trượt, xích đu và vòng quay ngựa gỗ, nhưng cũng có một sợi xích sắt khóa kín cổng công viên.
Tất cả học sinh đều trèo tường vào chơi.
Tôi cũng muốn chơi, nhưng trong lớp không ai chịu chơi với tôi, nên tôi không có bạn.
Hôm nay họ nói, trong công viên có một người đàn ông mặc áo khoác chú hề xuất hiện vào giờ tan học.
Chỉ cần ôm chú hề, là sẽ được tặng một quả bóng bay.
Nặc Nặc cũng muốn có một quả bóng bay.
Hôm nay là sinh nhật của Nặc Nặc.
Phần còn lại viết.
[Ngày 14 tháng 12 – Trời mưa.]
Chú hề là người bạn thân nhất của tôi.
Tôi chỉ có thể chơi với chú hề vào sáng sớm.
Chúng tôi chơi trò chơi cùng nhau trong công viên, ghép lại những món đồ bị vỡ trên bãi cát.
Cát được đắp cao lên, rất cao.
Nhưng lần này…
Tại sao Buck không ra khỏi bãi cát?
Lục Ly gấp hai tờ giấy lại.
Tề Minh Đạt nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu vì tuyệt vọng và phẫn nộ.
"Hết đọc rồi chứ? Không phải mày giỏi lắm sao? Đến lượt mày trả lời rồi đấy."