Lúc này Tô Cách mới nhận ra, Thẩm Nhiên vẫn chưa đi.
Anh dựa vào tường, cúi đầu lướt điện thoại.
Ngón tay anh thon dài trắng trẻo, có thể chịu được bất cứ góc máy đặc tả nào, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với chiếc điện thoại màu đen.
"Em tự đi về được mà."
Tô Cách kéo vạt áo đồng phục của anh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Anh đi trước đi."
Lúc này, ánh mắt Thẩm Nhiên mới rời khỏi điện thoại, rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn mình.
Thấy anh không phản ứng, cô chớp mắt một cái, vì lông mi dài nên trông như quay chậm.
Đúng lúc này, Tiết Hàng đi tới khoác vai anh: "Đi thôi, anh bạn."
Để tránh đi học quá nhàm chán, Tô Cách đã tự lên kế hoạch ba tuyến đường đến trường.
Buổi sáng chọn tuyến một, cảnh đẹp.
Buổi chiều định đi tuyến hai, nhiều hàng quán ăn vặt.
Khi đi qua con hẻm nhỏ sau trường, có mấy nam sinh đang đứng dựa vào tường hút thuốc, đồng phục trên người thì xộc xệch, là học sinh trường Thất Trung bên cạnh.
Nghe tiếng bước chân, cả đám đồng loạt quay đầu lại.
Tô Cách lập tức quay lưng định đi.
"Em gái à."
Tên tóc vàng cười cười:
"Có tiền không? Cho bọn anh mua bao thuốc đi."
Ngón tay Tô Cách siết chặt dây đeo ba lô.
Không sợ không sợ, mình không sợ.
Cô cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Tên tóc vàng tiến lên một bước, đá đổ thùng rác trong hẻm:
"Nói cô đấy, điếc à?"
Khớp ngón tay cô vì siết quá chặt mà trắng bệch.
Ngay lúc cô đang nghĩ xem liệu mình có chạy nhanh hơn ba tên côn đồ này không, thì có người vòng tay qua vai cô, kéo cô về phía trước.
Một mùi bạc hà thanh mát nhẹ nhàng phả vào mũi.
Tô Cách ngẩng đầu.
Người đó đội mũ lưỡi trai thấp xuống, bóng mờ phủ lên đôi mắt, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và chiếc cằm trắng trẻo, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt anh sạch sẽ trong veo, tựa như dòng suối vừa gột rửa qua.
Giọng nói trầm thấp bên tai, mang theo chút giọng mũi:
"Về nhà với anh."
-
Thẩm Nhiên vừa tắm xong, cửa phòng liền bị gõ ba tiếng.
Anh nhanh chóng mặc quần áo vào: "Mời vào."
Vài giây sau, cửa phòng mở ra một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ lông xù thò vào từ bên ngoài. Chủ nhân của cái đầu nhỏ ấy cười tít mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôm nay cảm ơn anh nhé."
"Không cần."
Thẩm Nhiên tóc còn nửa ướt, khăn tắm vắt trên cổ, một tay nâng lên lau tóc.
Anh mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, trước ngực có một chiếc túi nhỏ, trên đó thêu một con gấu trúc.
Tròn trĩnh, ngốc nghếch đáng yêu, hoàn toàn không hợp với khí chất của chủ nhân bộ đồ - một bên đáng yêu, một bên lạnh lùng, nhưng lại kỳ lạ mà hòa hợp. Lúc này, con gấu trúc đang bám vào mép túi, đối diện với cô.
Thẩm Nhiên nhìn thấy, cô gái nhỏ khẽ cong môi, đôi mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào con gấu trúc trên áo anh, ánh mắt lấp lánh sáng ngời.
Anh đưa tay xoa xoa gáy, dời ánh mắt khỏi đỉnh đầu cô: "Dù là mèo hay chó bị bắt nạt, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Ồ..." Cô gái nhỏ chậm rãi phồng má, rồi lại từng chút từng chút xẹp xuống, nghiêng đầu nhìn anh: "Ban đầu em còn định mời anh ăn ngon nữa cơ..."
Cô lấy điện thoại ra, chỉ cho anh xem: "Tiệm bánh ngọt mới mở gần nhà anh, đánh giá rất cao, món nào nhìn cũng ngon hết á."
Nói xong, cô nhỏ giọng thở dài, tiếc quá tiếc quá, món thứ hai được giảm giá một nửa lận.
"Đi thôi."
Giọng nói trong trẻo của chàng trai rơi xuống từ đỉnh đầu, Tô Cách còn tưởng mình nghe lầm.
"Không phải muốn mời tôi ăn ngon sao?"
Lúc Thẩm Nhiên ngoan ngoãn đi theo cô xuống lầu, Tô Cách cau mày nhỏ, len lén nghĩ:
Sao anh ấy lại cho người ta cảm giác kiểu chỉ cần cho một viên kẹo là có thể dụ đi mất vậy nhỉ?
Thẩm Nhiên vừa chạm tay vào tay nắm cửa, đã bị ai đó kéo vạt áo.
"Anh chờ em một xíu xíu thôi!"
Cô gái nhỏ nói xong liền lon ton chạy đi, như một chú thỏ con tung tăng nhảy nhót.
Anh khẽ nhếch môi cười, rồi lại kín đáo mím xuống. Đến khi Tô Cách chạy trở lại, đôi môi mỏng đã trở về đường nét vô cảm ban đầu.
"Đội mũ vào đi, anh mà ra ngoài thế này sẽ bị fan nhận ra đấy."
Tô Cách giơ cao cánh tay, định đưa mũ cho anh.
"Ừ."
Chàng trai cao một mét tám bảy, không chút báo trước, cúi người xuống trước mặt cô.
Trước mắt là mái tóc mới gội của anh, mềm mại rủ xuống trán, mang theo chút ngoan ngoãn khó tin.
Khuôn mặt thanh tú không tì vết được phóng đại ngay trước mắt.
Khoảng cách quá gần, cô có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của anh, đen nhánh, dài và dịu dàng.
Tim cô "thình thịch thình thịch", như cây đậu bắn ra hạt đậu liên tiếp, "bịch bịch bịch" mà nhảy loạn.
Thấy cô sững sờ, chủ nhân của hàng mi xinh đẹp chớp mắt, đẹp đẽ vô tội, không hiểu gì cả.
Nhan sắc bùng nổ, giết người không dao.
Lúc đặt chiếc mũ lưỡi trai lên đầu anh, gương mặt Tô Cách không kiềm chế được mà đỏ lên.
Trăng sáng giữa trời, đêm khuya tĩnh lặng, cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa không rõ tên.
Tô Cách giống như một kẻ xấu chuyên dụ dỗ thiếu niên ngoan hiền, dẫn anh vòng vèo hết chỗ này đến chỗ khác, cuối cùng cũng lôi được người ta đến tiệm bánh ngọt cạnh công viên nhỏ. Mấy chữ "Khai trương ưu đãi lớn" sáng lấp lánh.
"Chính là chỗ này đó!" Giọng cô vui vẻ, như thể không thể chờ thêm dù chỉ một phút, hận không thể lao thẳng vào tiệm bánh ngay lập tức.
Vì hôm nay không có lớp, mái tóc dài của cô xõa xuống, chỉ buộc một nhúm nhỏ trên đỉnh đầu.
Cô mặc váy liền màu vàng nhạt, cổ áo kiểu búp bê, dài đến đầu gối, trước ngực đeo chéo một chiếc túi nhỏ màu trắng sữa.
Thẩm Nhiên có thể nhận ra, chiếc túi nhỏ bằng bàn tay đó có hình một con cừu bông.
"Anh chờ em ở đây nhé." Tô Cách chỉ vào xích đu sau lưng anh, giọng điệu giống hệt như đang nói chuyện với trẻ con, vừa dịu dàng vừa chậm rãi: "Anh muốn ăn gì nào?"
"Mang Quả Tiểu Hoàn Tử."
Thẩm Nhiên ngồi xuống xích đu, đôi chân dài duỗi thẳng, ngoan ngoãn nghe lời, trông hệt như một học sinh tiểu học.
Học sinh tiểu học với gương mặt điển trai lạnh lùng, không chút biểu cảm, ngầu không để đâu cho hết.
"Còn gì nữa không?" Tô Cách cười híp mắt hỏi anh.
Thẩm Nhiên hơi mất tự nhiên, mím môi một chút, nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo vẻ mong chờ: "Thật nhiều Tiểu Hoàn Tử."
Tim nhỏ của Tô Cách...
Lại vô dụng mà "thịch" một cái.
Ai mà chịu nổi khi bị ánh mắt vừa mềm mại vừa ngầu lòi này nhìn chứ? Sao có thể không hái sao hái trăng, lập tức bắc thang trèo lên trời được đây?
"Được rồi, chờ em nhé!"
Tô Cách lon ton chạy đi, vạt váy bị gió thổi tung lên.
Chẳng bao lâu sau, cô đã ôm hộp Mang Quả Tiểu Hoàn Tử chạy về: "Tiểu Hoàn Tử của anh này, ăn trước đi nhé, em đi xem còn gì ngon nữa!"
Rồi lại chạy mất.
Thẩm Nhiên bật cười khẽ.
Xoài ngọt lịm, viên nếp mềm dẻo.
Anh vừa cầm thìa định múc xoài thì cảm giác được có một ánh mắt bên cạnh, rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Một bé gái chừng sáu, bảy tuổi, đôi mắt long lanh dõi theo hộp Mang Quả Tiểu Hoàn Tử trong tay anh.
Không xa lắm, nhạc quảng trường vang lên, chắc là con nhà ai đó.
"Anh đẹp trai ơi, anh trông đẹp quá, giống hệt minh tinh luôn!"
Thẩm Nhiên cao lớn ngồi trên xích đu, tay cầm hộp bánh ngọt: "Ồ, quá khen rồi."
"Anh đẹp trai ơi, anh có thể chờ em lớn lên rồi làm bạn trai em được không?" Bé gái nuốt nước bọt, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hộp bánh trong tay anh.
Thẩm Nhiên bất đắc dĩ, đưa hộp bánh cho cô bé, tiện tay xoa đầu: "Không thể."
"Cảm ơn anh đẹp trai!" Mắt cô bé sáng lên, không biết là vì Tiểu Hoàn Tử hay vì gương mặt đẹp trai của anh nữa. Cô bé đứng cạnh anh, vui vẻ huyên thuyên: "Thế anh có thích chị nào không?"
Thẩm Nhiên ngước mắt lên.
Phía xa, Tô Cách ôm một túi đồ ăn vặt, chạy về phía anh.
Đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền lấp ló, bóng dáng ấy dần dần trùng khớp với hình ảnh trong ký ức.
Như một tia sáng, sống động và tràn đầy hy vọng.
Anh khẽ "ừ" một tiếng.
Lúc hai người về đến nhà, mới chỉ bảy giờ.
"Thẩm Nhiên, lát nữa anh có việc gì không?"
Nghĩ đến lời dặn dò của bà nội Thẩm, Tô Cách lấy hết dũng khí hỏi: "Nếu không có thì... anh có muốn làm bài tập chung không...?"
Bà nội Thẩm bảo rằng Thẩm Nhiên lười học, lâu lắm rồi không đụng đến sách vở, cứ thế này dù có thi năng khiếu cũng không chắc chắn gì.
Huống hồ bây giờ đã là lớp 12, không thể chậm trễ thêm nữa.
Cô chớp chớp mắt, lén lút quan sát biểu cảm của anh.
Không biết anh có thể nể tình quen nhau từ nhỏ mà nể mặt cô chút không.
Thẩm Nhiên nheo mắt lại.
Đường nét khuôn mặt anh gầy gò, ngũ quan sắc nét, ấn tượng đầu tiên luôn là một thiếu niên lạnh lùng, xa cách.
Thế nhưng đuôi mắt lại hơi rũ xuống, dù khuôn mặt không biểu cảm, lạnh lùng đến thế nào, cũng vẫn toát lên chút vô tội.
Anh dùng đôi mắt sạch sẽ và ngây thơ ấy, lặng lẽ nhìn cô.
Một lát sau, anh giơ tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu cô, cúi người xuống, nhướng mày cười hỏi: "Được rồi, hóa ra là đợi tôi ở đây?"
Sáng hôm sau, trước bữa sáng, bà nội Thẩm lặng lẽ gọi Tô Cách ra một góc: "Cảm ơn Tiểu Tô Cách nhé, đã mấy trăm năm rồi bà không thấy thằng nhóc đó động vào sách vở."
"Không cần khách sáo với cháu đâu ạ!" Tô Cách cười, lúm đồng tiền nhỏ hiện rõ.
Bà nội Thẩm thở dài: "Thực ra trước khi đi đóng phim, thành tích của Thẩm Nhiên cũng không tệ. Sau này xảy ra một số chuyện..."
Tô Cách nghe ra ẩn ý trong lời bà, nhưng thấy bà không nói tiếp, cô cũng ngoan ngoãn không hỏi thêm.
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Nhiên móc nhẹ vào quai cặp cô: "Đi cùng đi, không sao đâu."
Tô Cách vẫn còn chút ám ảnh chuyện hôm qua: "Vậy thì... em xin nghe theo lời anh vậy?"
Lúc lên xe, trong tay cô cầm một chiếc áo hoodie màu vàng gừng, loại có khóa kéo ở giữa.
Thẩm Nhiên: "Lạnh à?"
Tô Cách lắc đầu, búi tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư theo, trên dây buộc tóc còn đính một con cừu bông nhỏ.
Cô mặc áo hoodie vào, kéo khóa lên, sau đó vươn tay đội mũ trùm lên đầu.
Dây mũ vừa rút lại, thắt chặt, làm mặt cô nhăn nhúm hết cả.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trông như một chiếc bánh bao nhân sữa bị bóp méo.
Thẩm Nhiên ngơ ngác: "Em làm gì thế?"
Tô Cách nói líu ríu, giọng chậm rãi: "Thế này... còn nhìn ra em là con gái không?"
Tài xế nhìn cảnh này qua gương chiếu hậu, không nhịn được bật cười.
Trước đây Tô Cách không chịu đi chung xe, chẳng lẽ là vì lý do này?
Sợ bị người khác thấy thiếu gia nhà mình ngồi cùng con gái?
Mà thiếu gia lạnh lùng nhà họ Thẩm chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chống khuỷu tay lên thành xe, lòng bàn tay che nửa khuôn mặt.
Nhưng đuôi mắt lại luôn cong lên.
--- "Thế này còn nhìn ra em là con gái không?"
Biểu cảm của Thẩm Nhiên vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười dung túng, nhẹ nhàng đáp: "Ừ, nhìn không ra."
Tiết đầu tiên là tiết toán.
Thầy giáo toán ít nói, chẳng mào đầu gì, vào thẳng chủ đề: "Hôm nay chúng ta bắt đầu ôn tập lần một."
Thẩm Nhiên nhìn bảng một chút, sau đó lấy vài quyển sách kê dưới cánh tay, gối lên đó rồi ngủ luôn.
Tô Cách ngồi ngay ngắn, mở cuốn vở mới tinh, viết vào dòng đầu tiên: "Tập hợp và hàm số."
Thầy đang giảng bài thì cô phát hiện, không biết từ lúc nào Thẩm Nhiên đã gối tay ngủ mất rồi.
Mặt anh hướng vào tường, chỉ để lại một cái gáy vô cảm.
Cô vừa nhìn công thức thầy viết trên bảng, vừa cầm bút bi hình cà rốt, chọc một cái... lại một cái... lên tay anh.
Tiết Hàng ngẩng đầu lên liền thấy một cảnh tượng quái dị.
Tô Cách kiên trì không đạt được mục đích thì không chịu bỏ cuộc, cứ chọc một cái rồi lại một cái.
Người khác có thể không biết, nhưng là bạn thân chí cốt...
Cậu ta hiểu rõ tính khí của đại thiếu gia này lúc mới ngủ dậy rồi...
Giây tiếp theo, Thẩm Nhiên mở mắt.
Tiết Hàng lặng lẽ che mặt: Cô gái nhỏ này nhìn thì ngoan ngoãn, mà sao lại dám chọc lông hổ thế này? Đúng là gan to bằng trời mà!
Thẩm Nhiên vừa mở mắt liền thấy một đôi mắt tròn xoe, trong veo đen trắng rõ ràng, đang nhìn thẳng vào mình.
Đôi mắt tròn trong chớp mắt biến thành vầng trăng khuyết nhỏ, trông có vẻ rất vui.
Quyển sách toán trước mặt bị rút đi, lật đến trang thứ ba, rồi đưa trả lại.
Sau khi làm xong mọi thứ, bạn học nhỏ Tô Cách nghiêm túc ngồi ngay ngắn, cánh tay phải gác lên cánh tay trái.
Nhìn y hệt một bé mẫu giáo, đầu khẽ gật theo mạch giảng của thầy giáo, còn duy trì giao tiếp bằng ánh mắt.
Ngoan đến mức khiến người ta muốn xoa đầu.
Nhân lúc thầy quay lưng viết bảng, cô ghé sát xuống trước mắt anh, lấy tay che miệng, khẽ thì thầm: "Thầy giảng đến đây rồi nè, bây giờ là ôn tập lần một, kiểm tra lỗ hổng kiến thức. Nếu lúc đầu anh không nghe, lát nữa sẽ không theo kịp đâu."
Khoảng cách gần như vậy, trên người cô vẫn mang theo hương sữa nhè nhẹ, thanh thanh ngọt ngọt.
Cổ họng Thẩm Nhiên khô khốc, không biết có phải do vừa mới ngủ dậy không.
"Bạn mới, chuyện gì thế hả? Trong giờ học lại thì thầm to nhỏ?"
Thầy toán nghiêm mặt: "Bài này tôi viết trên bảng là một đề thi đại học, cho các em năm phút để làm. Lát nữa bạn mới sẽ lên giải thích cho cả lớp."
Tô Cách vội vàng viết nháp vào vở. Đề bài cho rất nhiều điều kiện, có vẻ như cái nào cũng có thể sử dụng, nhưng đồng thời lại như chẳng cái nào cần thiết, chỉ là mồi nhử đánh lừa.
Thẩm Nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn lên bảng một cái, rồi rút lấy quyển vở trong tay cô.
Ngón tay anh thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lúc viết chữ trông cực kỳ đẹp mắt. Anh hờ hững viết mấy bước giải lên giấy.
"Hiểu chưa?"
Tô Cách chống cằm lên sách, mắt trông mong nhìn anh, giọng hơi xìu xuống: "Em hiểu một chút... nhưng cũng không phải là hiểu hoàn toàn."
Đề toán mà thầy viết trên bảng, cũng là đề mà Thẩm Nhiên chỉ cần liếc qua đã có thể giải, khó gấp mười lần bài toán hôm qua cô giảng cho anh.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ kỹ.
"Để tôi giảng cho em một lần."
Thẩm Nhiên nghiêng người sang phía cô, trên người mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt.
Anh rũ mắt xuống, vì da trắng nên phần quầng xanh dưới mắt hơi lộ rõ, sống mũi cao và thẳng tắp.
Còn giọng nói kia, chẳng cần phải nói, như thể có một chiếc loa trầm ngay bên tai.
"Tô Cách."
Cô chớp mắt: "Hửm?"
Sau đó, cô liền thấy Thẩm Nhiên khép quyển vở lại, mỉm cười.
Lúc anh cười, đuôi mắt có một đường cong hơi nhếch lên, không quá rõ ràng nhưng rất đẹp.
Anh nghiêng đầu, hơi ghé sát tai cô, giọng vốn trong trẻo nay được hạ thấp vài phần, trở nên ấm áp hơn:
"Đáp án viết trên mặt tôi à? Nên em mới cứ nhìn tôi mãi thế?"