-
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức vang lên.
Tô Cách dậy rửa mặt, chỉnh trang lại bản thân.
Tóc búi tròn, áo phông trắng trơn, quần jeans xanh bạc màu, giày vải trắng.
Sáng sủa như một ly soda chanh giữa mùa hè.
Khi cô xuống nhà, ông Thẩm đang tập thể dục buổi sáng trong vườn, bà Thẩm từ bếp bước ra đón:
"Tiểu Tô Cách, hôm qua ngủ ngon chứ?"
"Ngon ạ!"
Tô Cách đứng ở cửa bếp, hỏi: "Bà ơi, có việc gì cháu có thể giúp không ạ?"
Ở nhà họ Thẩm ăn ở miễn phí thế này, cô cảm thấy ngại lắm.
Làm chút việc nhà, có lẽ sẽ giúp cô bớt cảm giác áy náy phần nào.
"Không cần, không cần, nhiệm vụ quan trọng nhất của cháu bây giờ là học tập, với lại trong bếp còn có cô Lý mà..."
Bà Thẩm cười hiền từ, rồi nắm lấy cổ tay cô, hơi ngập ngừng nói:
"Hôm nay bắt đầu vào lớp 12 rồi, bà muốn nhờ cháu giúp một việc, nếu có thời gian rảnh, có thể kèm thêm cho Thẩm Nhiên một chút được không? Nó học không phải là kém, chỉ là bỏ lỡ quá nhiều bài học..."
Tô Cách nhìn người bà trước mặt, nụ cười hiền hậu, lòng bàn tay ấm áp, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy thương.
Cô lập tức gật đầu: "Không vấn đề gì ạ, bà cứ yên tâm. Mà Thẩm Nhiên đâu rồi ạ, còn chưa dậy sao?"
"Gọi tôi à?"
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau, Tô Cách theo phản xạ đưa tay gãi đầu.
Ôi trời, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi mà...
Thẩm Nhiên lướt qua cô, đi vào bếp rót một cốc nước: "Chào buổi sáng."
Có lẽ vừa mới chạy bộ về, anh cao một mét tám bảy, chỉ tùy ý đứng đó thôi cũng khiến người ta khó mà bỏ qua.
Áo thun đen, quần thể thao đen, tai nghe vắt lỏng lẻo trên cổ.
Mái tóc đen hơi ẩm rủ xuống trán, anh khẽ nâng mí mắt nhìn về phía cô.
Khuôn mặt đẹp trai này so với tối qua trên cầu thang, lại càng có sức sát thương hơn.
"Chào buổi sáng."
Mặt Tô Cách nóng lên, bỗng cảm thấy không gian bếp rộng lớn này thật chật hẹp, không khí cũng không thông thoáng, nhiệt độ hai bên má không ngừng tăng lên.
May mà Thẩm Nhiên uống xong nhanh chóng xoay người ra khỏi bếp.
Trong phòng khách, chú chó Samoyed (*) của nhà họ Thẩm đang nằm lăn lộn dưới chân anh, bày đủ trò làm nũng.
(*) Chó Samoyed là giống chó có nguồn gốc từ Bắc Nga và Tây Siberia. Với giống chó này có bộ lông trắng xóa như tuyết được mệnh danh là Nàng bạch tuyết của rừng Taiga, loài chó này có nhiều đặc điểm giống chó sói. Người ta đặt tên cho giống chó này là Samoyed vì nó có khả năng đặc trưng tự tìm thức ăn.
Anh ngồi xổm xuống, không chút biểu cảm xoa đầu nó.
Nhớ hồi nhỏ vẫn còn là một tên ngốc đáng yêu.
Lớn lên thế nào lại thành lạnh lùng, ngầu lòi thế này chứ.
Samoyed vươn hai chân trước lên vai anh đòi ôm, anh thản nhiên xoa đầu nó một cái: "Ngoan, đừng làm loạn."
Tô Cách cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, Samoyed lập tức chuyển mục tiêu, rúc đầu vào lòng bàn tay cô làm nũng.
Cô dường như rất vui, đôi mắt tròn xoe khẽ mở lớn rồi ngay lập tức cong thành hình trăng khuyết, khóe môi cũng nhếch lên, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:
"Nó đáng yêu quá!"
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông.
Thẩm Nhiên dời ánh mắt đi, anh vẫn ngồi xổm, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối: "Sau này em chuyển nhà à?"
Tô Cách gật đầu.
Anh cao hơn cô một cái đầu, ngồi xổm cũng vẫn cao, khi nhìn xuống cô phải hơi cụp mắt.
Từ góc độ của cô, nếp gấp trên mí mắt anh sâu và rõ ràng, hàng lông mi dường như còn dài hơn cả con gái.
"Em sống với bố một thời gian..."
Cô khựng lại một chút, rồi cười cười nói tiếp: "Nhưng sau đó, em về quê sống với bà nội."
-
Sau bữa sáng, bà Thẩm nói với Tô Cách: "Cháu đi cùng Thẩm Nhiên đi, có tài xế đưa đến trường."
Thẩm Nhiên đang dựa vào cửa ra vào xem điện thoại, nghe vậy thì đút di động vào túi quần rồi nhìn qua.
Đồng phục mùa hè của Nhất Trung xấu một cách trung bình, áo thun trắng, quần đen, nhưng mặc trên người anh lại mang nét phóng khoáng, điển trai của một thiếu niên.
Giống như một cây dương nhỏ xanh tươi, thẳng tắp dưới ánh mặt trời.
"Không cần đâu ạ, cháu đi bộ được rồi."
Tô Cách khoác cặp lên vai, lúm đồng tiền bên má hiện sâu, đôi mắt đen láy sáng ngời: "Ngày nào lười quá thì cháu sẽ đi cùng ạ."
Thẩm Nhiên nổi tiếng như thế, lỡ như hai người cùng đi bị hiểu lầm thì không hay.
-
"Lên lớp 12 rồi, các em vui quá nhỉ? Rào rào, rào rào, từ khu văn phòng thầy đã nghe thấy lớp mình ồn ào rồi!"
Chủ nhiệm lớp 12-7, thầy Triệu từ ngoài cửa bước lên bục giảng:
"Thầy có vài chuyện cần thông báo. Thứ nhất, lớp ta có bạn học mới, chuyển từ Nhất Trung Giang Thành đến, tên là Tô Cách."
Thầy Triệu đưa mắt nhìn quanh lớp, vẫn còn hai chỗ trống.
Một là vị trí bàn đôi ở góc Đông Bắc lớp học, hàng cuối cùng.
Hai là vị trí bàn đôi ở góc Đông Bắc lớp học, hàng áp chót.
"Có khi nào lão chủ nhiệm sắp xếp cho bạn mới ngồi cùng bàn với Thẩm Nhiên không?"
"Không thể nào, lão ta dám chắc? Dù có thật sự xếp cùng bàn với Thẩm Nhiên, cậu ta có chịu không?"
"Từ lúc nhập học đến giờ, Thẩm Nhiên chưa từng có bạn cùng bàn là con gái đúng không?"
Thầy Lão Triệu đẩy gọng kính.
Chàng trai ngồi ở hàng cuối cùng có cả một hội fan cuồng, thầy cân nhắc hồi lâu:
"Tô Cách, em ngồi tạm ở hàng áp chót trước đi, lớp mình mỗi tháng sẽ đổi chỗ một lần theo thành tích."
"Vâng ạ, cảm ơn thầy."
Tô Cách từ bục giảng bước xuống, ánh mắt toàn bộ nam sinh trong lớp dán chặt vào cô.
Nam sinh có chút thừa cân ngồi ở hàng áp chót còn vui đến nỗi thịt trên mặt dồn hết lại một chỗ.
Giờ ra chơi, Tô Cách đứng dậy đi lấy nước.
Bạn thân của nam sinh có chút thừa cân lập tức xúm lại:
"Vãi chưởng, cậu đỉnh đấy! Bạn cùng bàn của cậu là một bé đáng yêu thế này cơ à!"
"Sao nào? Ghen tị à? Cậu có mà ghen tị cũng không được đâu!"
Nam sinh có chút thừa cân cười tít mắt:
"Nhưng mà cậu ấy thật sự đáng yêu vãi chưởng, tay chân nhỏ xíu, cả người bé bé, giọng nói còn mềm nữa chứ. Thật muốn phát triển quan hệ bạn học thành tình cảm học đường, vi phạm một chút nội quy trường nhỉ? Một tuần nắm tay, hai tuần thì hôn—"
Thẩm Nhiên ngước mắt.
Tiết Hàng, người ngồi cách anh một lối đi, tiện tay ném quyển sách bài tập qua:
"Anh bạn, nhìn cái gì thế? Người ta đang bàn về bạn mới chứ đâu có nói cậu."
Lời của nam sinh có chút thừa cân còn chưa dứt, một chiếc ba lô màu đen lướt qua sát mặt, nện thẳng lên giá sách của cậu ta.
Sách trên giá đổ ầm xuống đất.
Cậu ta quay phắt lại: "Ai đấy? Bị bệnh hả?"
"Xin lỗi, ném lệch."
Thẩm Nhiên đứng lên, xếp lại sách của mình.
Chiều cao của anh mang lại cảm giác áp bức cực lớn.
Khuôn mặt điển trai như phủ một lớp băng mỏng, trông như chưa từng cười bao giờ.
"Đổi chỗ đi."
Nam sinh có chút thừa cân cảm thấy bản thân không có quyền nói "không".
Thẩm Nhiên ở lớp bọn họ, chính là kiểu "cục cưng của tập thể".
Bình thường lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng ai muốn xin chữ ký, chụp ảnh chung gì đó anh đều không từ chối, thực ra rất dễ gần, không gây chuyện.
Mỗi lần trường tổ chức quyên góp, anh quyên một mình đủ bằng ba đến năm người toàn trường.
Lại thêm một khuôn mặt đẹp đến mức ai gặp cũng thích, hơn nửa số nữ sinh trong trường đều là fan cuồng của anh.
Quan trọng nhất là, trông thì thư sinh gầy gò, nhưng thực ra khả năng đánh nhau bá đạo.
Thật đáng sợ, huhu.
Nam sinh có chút thừa cân vội vàng thu dọn đồ đạc, nhường chỗ.
Tô Cách chỉ vừa mới vào nhà vệ sinh một lúc, trở về liền thấy người ngồi ở vị trí của mình đã đổi.
Bạn cùng bàn cũ phía sau ôm đầu gục xuống bàn trông thảm thương, còn bạn cùng bàn mới thì chậm rãi xếp lại từng quyển sách.
"Sao anh lại ngồi đây thế?"
"Ừm."
Thẩm Nhiên đáp một tiếng, giọng rất nhẹ, khác hẳn lúc nãy, thậm chí còn có chút ngoan ngoãn.
Trước mặt anh là một cô gái nhỏ, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe hơi mở to.
Khóe miệng cô hơi cong lên, giọng điệu còn có chút... vui vẻ?
Anh dời ánh mắt đi, thấp giọng bổ sung:
"Vừa nãy chủ nhiệm lớp tới đổi."
Tiết Hàng nhìn thấy vành tai hơi ửng đỏ của Thẩm Nhiên, cười cợt cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho anh:
[Tiết Hàng đại soái ca]: Yo?
[Tiết Hàng đại soái ca]: Chuyện gì đây?
[Tiết Hàng đại soái ca]: Cậu nhà tôi khai sáng rồi à? Có bạn gái nhỏ rồi sao?
[Tiết Hàng đại soái ca]: Cô bạn mới này là ai? Hai người có bí mật gì mà chưa ai biết à?
Tin nhắn vừa gửi đi, cậu ta liền thấy Thẩm thiếu gia ngồi phía chéo trước mặt, đưa tay nhéo nhéo tai mình.
[SR]: Ngứa da thì cứ nói.
Tiết Hàng lớn lên cùng Thẩm thiếu gia, quan hệ thân thiết như mặc chung một cái quần.
Anh chàng này từ nhỏ đã có một khuôn mặt họa thủy, mấy cô gái đuổi theo sau lưng cậu ta chưa bao giờ trùng nhau, cứ ba ngày đổi một nhóm.
Huống chi sau này còn nổi tiếng nhờ đóng phim, trên mạng lúc nào cũng khen nào là "mối tình đầu quốc dân", nào là "nam thần có khuôn mặt cấm dục", tâng bốc đến tận trời.
Chỉ là, chưa bao giờ thấy anh thật sự để tâm đến ai.
Vẫn luôn là một kẻ siêu tàn nhẫn, siêu lạnh lùng.
Kết quả là hôm nay, lại ngang nhiên tranh giành chỗ ngồi với người ta?
Còn mẹ nó nói chuyện đỏ cả vành tai...
Tiết Hàng nhếch môi, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Buổi chiều tan học, Tô Cách cẩn thận ghi lại từng bài tập một.
Chỗ của Thẩm Nhiên ở phía trong, nếu cô không tránh ra thì anh không thể đi được.
Cửa sổ phía sau bị Tiết Hàng dán kín bằng báo, trước cửa lớp thì có một đám fan nữ đang tụ tập, giả vờ như vô tình đi ngang qua, nhưng thực ra đã lượn qua lượn lại hàng chục lần.
"Thật ghen tị với bạn cùng bàn của cậu ấy quá đi!!!"
"Em bé, ngàn vạn lần đừng yêu sớm nha..."
"Nhưng mà cô gái kia trông đáng yêu thật đấy, nhỏ xíu à."