Cuối tháng Tám, chuyến tàu từ Giang Thành đến C thị.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong xanh như ngọc, đẹp như một bức tranh.
Tô Cách có hộ khẩu ở C thị, theo chính sách học sinh lớp 12 phải trở về nguyên quán (*) để học và tham gia kỳ thi đại học.
(*) Nguyên quán là thuật ngữ được xác định dựa vào nguồn gốc, xuất xứ của ông, bà nội hoặc ông, bà ngoại. Nếu không xác định được ông, bà nội hoặc ông bà ngoại thì mới ghi theo nguồn gốc, xuất xứ của cha hoặc mẹ. Nguyên quán dùng để xác định nguồn gốc của một người, dựa vào những căn cứ nhất định, như: nơi sinh sống của ông, bà nội sinh (nếu khai sinh theo họ cha) hoặc ông, bà ngoại sinh (nếu khai sinh theo họ mẹ). (Nguồn: Thư Viện Pháp Luật.)
Còn khoảng mười mấy phút nữa là đến ga, cô mở diễn đàn của Nhất Trung, bài viết “Cẩm nang nhập học cho tân sinh” đã thu hút hàng loạt bình luận.
Chủ bài: [Các em khóa dưới thân mến, trường chúng ta sẽ khai giảng vào ngày 1 tháng 9, danh sách chia lớp dán ở bảng thông báo trước cổng trường. Là đàn anh lớp 11, tôi sẽ giới thiệu sơ qua. Trường chúng ta có bề dày lịch sử cả trăm năm…”]
Bình luận 1: [Cảm ơn đàn anh, em tạm thời không quan tâm đến lịch sử trường, siêu thị, nhà ăn hay thẻ học sinh. Em chỉ muốn biết, Thẩm Nhiên học lớp 12 nào, lớp ở đâu, sau này giờ thể dục là thứ mấy, cậu ấy có thường xuyên quay lại trường không?]
Bình luận 22: [Aaaaa tôi thực sự sắp trở thành đàn em của nam thần sao?]
Bình luận 33: [Hôm qua Thẩm Nhiên vừa đóng máy, hôm nay bay về C thị, ngày mai có quay lại trường học không nhỉ?]
Đính kèm ảnh: Thẩm Nhiên tại sân bay.jpg
Trong bức ảnh, giữa đám đông chen chúc, chàng trai được vệ sĩ và nhân viên vây quanh bước vào sân bay.
Anh ấy rất cao, ít nhất cũng phải 1m85 trở lên, dáng người gầy mà thẳng tắp.
Mặc áo thun trắng rộng rãi, quần dài đen, chân đi đôi Converse đen.
Chiếc khẩu trang che gần hết gương mặt, chỉ có đôi mắt khi lướt qua fan hâm mộ, khẽ nâng lên nhìn về phía ống kính.
Đôi mắt anh ấy có phần đuôi hơi rủ xuống, đồng tử đen nhánh, sâu thẳm như được thấm đẫm bởi làn nước trong vắt, mang theo nét thanh lãnh, vô tội của một thiếu niên.
Nhất Trung C thị được thành lập trăm năm, tỷ lệ đỗ đại học đứng đầu tỉnh, có rất nhiều cựu học sinh nổi danh trong các lĩnh vực, trong đó có cả diễn viên trẻ đang lên những năm gần đây—Thẩm Nhiên.
Năm mười sáu tuổi, Thẩm Nhiên bước chân vào giới giải trí nhờ bộ phim Trường Kiếm, trong phim anh ấy vào vai nam ba - thiếu tướng quân Cố Dịch.
Thiếu tướng quân áo giáp sáng chói, anh tuấn lạnh lùng, trên chiến trường quyết đoán giết địch, chém đầu thủ lĩnh phe đối phương ngay dưới vó ngựa.
Nhưng cũng có lúc, chỉ vì một câu quan tâm của người trong lòng mà đỏ bừng vành tai.
Giây phút cuối cùng trước khi xuất chinh, anh ấy quay đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm người ta, chỉ khẽ cười mà mấp máy môi:
“Ngày sau khải hoàn, nàng có nguyện gả cho ta không?”
Khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, một ánh nhìn đã khắc cốt ghi tâm.
Khi thiếu tướng quân hi sinh nơi sa trường, anh ấy trở thành vầng trăng sáng trong lòng người hâm mộ, một niềm tiếc nuối không thể nguôi ngoai.
Cùng năm đó, Thẩm Nhiên nhờ vai diễn này mà đoạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất, thu về vô số fan hâm mộ từ mẹ ruột đến chị gái.
Không biết từ khi nào, chàng thiếu niên tuấn tú cưỡi ngựa ngày nào đã trưởng thành, trở thành nam thần cấm dục vạn người mê, độ hot bỏ xa các lưu lượng khác.
Lượng fan bạn gái trỗi dậy mạnh mẽ, không thể xem nhẹ.
Diễn đàn trường Nhất Trung tràn ngập các bài thảo luận về anh, ảnh chụp ở sân bay khiến vô số fangirl bùng nổ:
44L: "Tiểu Thẩm tuyệt sắc, bùa mê ngay tại trận! AWSL!"
55L: "Eo của anh ấy không phải eo, mà là lưỡi đao cong sắc bén của Đoạt Mệnh Tam Lang!"
66L: "Chân của anh ấy không phải chân, mà là dòng nước xuân bên bờ sông Seine!"
77L: "Quá mê rồi, tôi xông lên đây, đừng ai cản tôi, tôi nặng một trăm tấn!!!"
88L: "Hu hu hu hu hu cái eo này cái chân này, tôi chịu tớ thực sự chịu không nổi!!!!!!"
Tô Cách không nhịn được cong môi, bị trình độ thổi phồng của mọi người làm cho bái phục.
Nhưng mà, Thẩm Nhiên đúng là xứng đáng thật.
"Kính thưa hành khách, tàu đã đến ga cuối, thành phố C. Xin quý khách kiểm tra hành lý của mình và chuẩn bị xuống tàu."
"Bà ơi, cháu đến C rồi ạ."
Vừa bước xuống tàu, việc đầu tiên Tô Cách làm là gọi điện báo bình an.
...
"Không mệt đâu bà, cháu mua vé giường nằm mà, ngủ một giấc dậy là tới luôn, siêu thoải mái!"
Nhưng thực tế, từ C đến Giang Thành cách nhau năm trăm cây số, tàu chậm chạy hơn sáu tiếng, lại đúng mùa khai giảng, vé ghế cứng vừa mở bán đã hết sạch.
Cô đứng đến mức hai chân như muốn gãy lìa.
Ở đầu dây bên kia, giọng bà hiền hòa chậm rãi: "Bà đã cho nhà họ Thẩm số điện thoại của cháu rồi, chắc giờ họ cũng đến rồi đó."
Do chuyển trường gấp để học lớp 12, Nhất Trung không sắp xếp ký túc xá nên cô đành ở nhờ nhà họ Thẩm.
Hai nhà Tô - Thẩm vốn là thế giao (*), sau này nhà họ Thẩm làm ăn phát đạt rồi chuyển hẳn đến C, nhưng thế hệ ông bà vẫn giữ liên lạc.
(*) Nói hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.
Mãi đến trước khi cô lên đường, cô mới biết mình và cậu cháu trai nhà họ Thẩm từng có một mối hôn ước từ bé.
Ở cổng ga, một người đàn ông xa lạ mặc vest nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn sang cô, xác nhận xong thì mỉm cười tiến lên:
"Chào cô, xin hỏi cô có phải cô Tô Cách không? Tôi là tài xế của nhà họ Thẩm, bà cụ bảo tôi đến đón cô."
Nửa tiếng sau, khu Đông thành phố C.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng biệt thự.
"Đây là Tiểu Tô Cách à! Bà cháu gọi điện cho bà, mười câu thì hết tám câu là nhắc đến cháu!"
Bà Thẩm thân thiết khoác vai cô: "Cháu giống bà cháu thật đấy, nhất là cái lúm đồng tiền nhỏ này!"
Tô Cách cong mắt cười: "Cháu chào bà ạ!"
"Tiểu Tô Cách đi tàu chắc mệt lắm rồi phải không?"
"Không mệt đâu bà ơi."
Tô Cách lắc đầu, búi tóc nhỏ trên đầu cũng đung đưa theo: "Đây là lần đầu cháu đi tàu lửa, nên cái gì cũng thấy mới lạ lắm ạ."
Cô gái nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn, đôi mắt cong cong như nai con, chưa nói đã cười, lúm đồng tiền hiện rõ khi môi khẽ mím lại.
Dáng vẻ ngoan hiền vô hại, giữa đám đông không mấy nổi bật nhưng một khi đã nhìn thấy thì không thể rời mắt.
Bà Thẩm bị độ đáng yêu của cô làm tan chảy, trong lòng lại càng thêm ghét bỏ đứa cháu trai của mình.
"Sau này cứ coi Thẩm gia như nhà mình, bà đã bảo người dọn dẹp phòng trên tầng hai rồi, cần gì cứ nói với bà nhé."
"Cháu cảm ơn bà ạ."
Tô Cách hơi ngại ngùng: "Sau này lại làm phiền bà rồi ạ."
Bà Thẩm xua tay: "Nói gì vậy chứ!"
Bà dẫn Tô Cách lên tầng hai, sau đó xoay người xuống lầu, tiện thể gọi điện cho cháu trai:
"Khi nào thì cháu về đến nhà?"
"Vẫn chưa lên máy bay."
Giọng nam qua đường truyền điện thoại trong trẻo, sạch sẽ: "Về đến nhà cũng phải nửa đêm, bà với ông cứ ngủ trước, đừng đợi cháu."
"Tiểu Tô đến rồi."
"Ai cơ?"
"Cô bé mà hồi nhỏ ông nội cháu đã định sẵn hôn ước cho ấy. Năm nay con bé về để thi đại học, sau này sẽ ở nhà mình…"
"Bà muốn sao cũng được, dù gì cháu cũng chẳng mấy khi ở nhà."
Giọng thiếu niên trầm thấp dễ nghe, nhưng qua điện thoại lại lạnh lẽo rõ ràng:
"Còn về hôn ước, cháu nghĩ là thôi bỏ đi ạ."
Thẩm Nhiên cúp máy, nhìn màn hình điện thoại tối dần, không nói gì.
Trợ lý Tiểu Tiền cảnh giác: "Sao thế? Lại fan cuồng à?"
Thẩm Nhiên vừa mới debut nhưng lượng fan cuồng cũng không kém gì các lưu lượng hot.
Bị chặn ở cửa khách sạn, bị theo đuôi trên đường tan làm, có người còn liều mạng lái xe rượt đuổi…
Nhà anh thì cưng chiều anh như thế, Tiểu Tiền sắp lo đến bạc tóc.
Thẩm Nhiên ngước lên, đôi mắt anh đẹp tự nhiên, sống mày cao, hốc mắt sâu, hàng mi vừa dài vừa rậm, đến mức dù có nhìn vào thùng rác cũng mang theo vẻ chân tình.
Nghe vậy, anh khẽ kéo khóe môi: "Không phải."
"Đi thôi, lên máy bay."
Không phải fan cuồng là tốt rồi.
Tiểu Tiền thở phào: "Sau khi vào lớp 12 thì lịch trình cũng không nhiều nữa, anh tập trung ôn thi đi. Đến lúc có điểm, cả trăm kênh truyền thông sẽ theo dõi…"
"Biết rồi."
Chín giờ tối, Tô Cách chúc ông bà Thẩm ngủ ngon rồi quay về phòng.
Cô kiểm tra lại sách vở, bút vở xếp gọn gàng vào cặp.
Ôm chặt chiếc gối ôm hình mặt trời mềm mại, lăn qua lộn lại bao nhiêu vòng mà vẫn không ngủ được.
Cô muốn xem giờ nhưng lại phát hiện hình như đã để quên điện thoại ở phòng khách tầng một.
Tô Cách nhẹ nhàng đẩy cửa, nhón chân bước ra ngoài, cố gắng không phát ra tiếng động.
Vừa xoay người đi xuống, một bóng đen từ dưới đi lên, bất ngờ va vào nhau khiến cô hoảng hốt, vô thức trượt chân khỏi bậc thang…
Cứ tưởng sẽ ngã thẳng xuống nhưng sau một cú loạng choạng, cô lại rơi vào một vòng tay mảnh khảnh nhưng rắn rỏi.
Toàn thân cô bị bao bọc trong hương bạc hà nhàn nhạt, tựa như bầu không khí trong lành sau trận tuyết đầu mùa, sạch sẽ mà thanh mát.
Người con trai cao hơn cô cả cái đầu, tóc đen mắt đen, đuôi mắt hơi rũ xuống, sống hàm sắc nét căng cứng.
Mắt Tô Cách mở to tròn xoe, đầu óc như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Những ký ức xưa cũ ào ạt ập về rồi lại cuốn đi.
Không ngờ, lần trùng phùng sau bao năm xa cách, lại là một cảnh tượng như thế này.
Anh… còn nhớ cô không?
Anh có trí nhớ tốt không?
Bao nhiêu năm rồi, chuyện hồi nhỏ cô dùng một viên kẹo sữa lừa lấy nụ hôn đầu của anh…
Anh chắc là… quên rồi nhỉ?
Thẩm Nhiên vừa về đến nhà, đã phải đỡ lấy một "cơ duyên to lớn" rơi xuống từ cầu thang, không khỏi nhíu mày.
Cô gái nhỏ trong lòng anh bám dính như gấu túi,
Ngơ ngác, tròn mắt nhìn anh chăm chăm, ngây ngô mờ mịt.
Hàng mi dài cong khẽ run rẩy.
"Anh Thẩm Nhiên?"
Giọng cô khẽ gọi, mang theo chút âm mũi mềm mại, dè dặt cẩn trọng.
Thiếu niên khựng lại.
Nhìn rõ người trước mặt, vẻ bực bội nơi đuôi mắt anh lập tức tan biến.
Đường nét thanh tú giãn ra.
"Ừ."
Cô gái nhỏ vẫn khoác tay quanh cổ anh, còn tay anh thì đặt sau lưng cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng vững, sau đó quy củ buông xuống hai bên người.
"Ôm đủ chưa?"
Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống người anh, anh cụp mắt, giọng nói dường như có chút bất đắc dĩ:
"Buông tay."