Idol Là Bạn Trai Bí Mật Của Tôi

Chương 4

Trước Sau

break

 

Tô Cách không phải fan cuồng, với Thẩm Nhiên cũng chỉ là một fan qua đường.

 

Bạn thời thơ ấu của mình, bỗng một ngày lại nổi tiếng đình đám. Đi thảm đỏ cũng leo thẳng lên hot search, đóng vai nam phụ số ba cũng có thể trở thành "bạch nguyệt quang" trong lòng cả nước, về trường học mà hành lang còn náo nhiệt chẳng khác gì cảnh tượng chen chúc trong dịp Tết…

 

Tự nhiên cũng chú ý đến anh nhiều hơn.

 

Mà bây giờ, anh đang ở ngay trước mặt cô.

 

Chàng trai trẻ có đôi môi đỏ, hàm răng trắng, sống mũi cao thẳng đầy khí chất, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được nghệ nhân dùng thước đo mà tỉ mỉ khắc nên. Khoảng cách gần như vậy, ngay cả làn da cũng không có chút tì vết nào.

 

Mỹ sắc mê người, mỹ sắc mê người mà!

 

Tô Cách lặng lẽ dịch ra xa một chút, lắp bắp nói: "Em… em sợ nghe không rõ, nên… nên phải nhìn khẩu hình của anh mà."

 

Cô giật lại cuốn sổ tay từ tay Thẩm Nhiên, bắt đầu xem các bước anh đã viết xuống.

 

Nhưng mặt cô lại nóng bừng lên, có xu hướng càng ngày càng đỏ hơn.

 

Chữ của Thẩm Nhiên cũng giống như con người anh, có góc cạnh, nhưng lại thanh tú. Tư duy giải bài quá mức rõ ràng, trực tiếp từ bước một nhảy qua ba rồi lại lên năm, nếu để giám khảo chấm điểm, chắc chắn sẽ vì quá ngạo mạn mà bị trừ sạch điểm trình bày.

 

Mà bây giờ, anh chàng này lại đang xoay bút, ung dung như chẳng có chuyện gì.

 

Ngón tay anh thon dài, đốt ngón rõ ràng, ngay cả xoay bút cũng đẹp hơn người khác.

 

"Được rồi, năm phút hết." Giáo viên dạy toán căn đúng thời gian, "Nào, học sinh mới, đứng lên giảng bài đi."

 

Tô Cách đặt bút xuống.

 

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cô, có người thương hại, có người tò mò, còn có người đang chờ xem trò vui.

 

"Đề này khó quá."

 

"Tớ vừa mới tra thử, đây là câu hỏi thứ ba trong đề thi đại học hai năm trước, còn bị giáo viên toán lấy ra chỉnh sửa, thêm vài điều kiện nữa."

 

"Bạn mới này đến từ Giang Thành đúng không? Không phải tớ kỳ thị vùng miền đâu, nhưng tỷ lệ tốt nghiệp của Giang Thành thế nào thì ai cũng biết rồi đấy, liệu cậu ấy có làm nổi không?"

 

Thẩm Nhiên tựa lưng vào tường, một tay chống đầu, ngẩng lên nhìn cô bạn cùng bàn.

 

Giọng của cô không lớn, nhưng phát âm rõ ràng.

 

Từ góc nghiêng mà nhìn, hàng mi cô cong vút, đường nét đẹp mắt, đôi mắt to tròn lại càng khiến cô trông ngây thơ hơn.

 

Cô nói một câu, thầy giáo lại quay lại bảng viết một câu.

 

Lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện, tựa như một vì sao nhỏ.

 

Nói xong bước cuối cùng, cô phồng má, thổi ra một hơi.

 

"Rất tốt, em về chỗ đi." Giáo viên toán nhìn cô đầy tán thưởng.

 

Tô Cách đứng tại chỗ, nháy mắt với anh một cái, trông có vẻ rất vui vẻ.

 

Thẩm Nhiên vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, không cảm xúc.

 

Bút ký tên xoay một vòng trên ngón tay.

 

Nhưng khi cúi đầu xuống, khóe môi lại không kiềm được mà hơi nhếch lên.

 

Giờ ra chơi, lớp học ồn ào náo nhiệt, Tô Cách lật tập tài liệu của tiết sau, tranh thủ xem trước.

 

"Tô Cách, cậu còn nhớ tớ không?"

 

Tô Cách chần chừ vài giây rồi mở miệng: "Dao Dao? Sở Dao?"

 

"Ừm!"

 

Hồi tiểu học, Tô Cách học ở thành phố C, mà Sở Dao chính là bạn cùng bàn của cô, kiểu bạn cùng nhau đi học, đi về, làm bài tập mỗi ngày.

 

"Có đi vệ sinh không?" Sở Dao nhiệt tình rủ rê.

 

“Đi thôi!” Tô Cách hào hứng đáp, nhảy chân sáo chạy tới khoác tay Sở Dao, hai người thân thiết rời khỏi lớp học. Xa cách lâu ngày mới gặp lại, họ ríu rít không ngừng.

 

Lúc quay về lớp, Sở Dao buôn chuyện: “Tô Cách, cậu thích Thẩm Nhiên à?”

 

“Chắc chỉ là một fan qua đường thôi?” Tô Cách chọc chọc cô ấy, “Còn cậu thì sao, cậu là fan của anh ấy à?”

 

Sở Dao lắc đầu phủ nhận: “Thẩm Nhiên đúng là đẹp trai, nhưng cậu ấy như một tảng băng di động, thích không nổi. Tớ thích kiểu như Lục Huân hơn, đúng chuẩn hóc-môn nam tính bùng nổ!”

 

Lục Huân cũng là một ngôi sao trẻ đang lên trong vài năm gần đây, dù mức độ nổi tiếng chưa bằng Thẩm Nhiên, nhưng vẫn là một cái tên đáng gờm.

 

Tô Cách nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng gật đầu tán thành: “Nhưng mà thật đấy, Lục Huân đẹp trai lắm! Hồi cấp hai tớ còn từng thích anh ấy cơ mà…”

 

Vừa dứt lời, cô đã bắt gặp ánh mắt bình thản mà sâu thẳm của Thẩm Nhiên rơi xuống người mình.

 

Chiều tan học, khi đến nhà họ Thẩm, không khí trong phòng khách rõ ràng nặng nề hơn ngày thường.

 

Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, quần tây đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với ông nội Thẩm.

 

Thẩm Nhiên khựng lại một chút: “Ba.”

 

Chẳng buồn chờ Thẩm Huy đáp lại, anh liền đi thẳng lên lầu.

 

Lúc lướt qua nhau, ánh mắt anh chạm vào mắt Tô Cách—đôi mắt đẹp đẽ ấy vừa vô tội, lại vừa chất chứa một tầng trầm lặng.

 

“Ba, ba nhìn nó xem, kiểu gì đây?”

 

Ông cụ Thẩm không đáp lời. Thẩm Huy đứng dậy, nhìn về phía Tô Cách: “Cháu là Tô Cách đúng không? Lần trước chú gặp cháu, cháu mới năm, sáu tuổi thôi đấy!”

 

Tô Cách đứng ngay ngắn, ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chú ạ!”

 

“Ngồi đi.”

 

Sau vài câu hỏi thăm ngắn ngủi, Thẩm Huy đi thẳng vào vấn đề: “Học hành tử tế mới là quan trọng nhất. Làm diễn viên á? Cái nghề ấy hoàn toàn không đáng để nhắc đến.”

 

Ông ấy cố gắng tỏ ra gần gũi, nhưng từ phong thái đến giọng điệu đều mang theo sự kiêu ngạo của một người ở trên cao nhìn xuống, lại vô cùng bảo thủ.

 

Nhớ lại bóng lưng cao ráo, đơn độc của Thẩm Nhiên khi nãy, Tô Cách bỗng cảm thấy có gì đó nhói lên trong lòng.

 

“Chú, cháu có thể nói lên suy nghĩ của mình không? Cháu còn nhỏ, có thể chưa suy xét mọi chuyện thấu đáo, nếu có gì không đúng, xin chú cứ chỉ bảo ạ.”

 

Cô nghiêm túc hắng giọng, khuôn mặt tròn trịa hơi non nớt bỗng trở nên nghiêm túc:

 

“Chú ơi, chú xem này, chú vừa đẹp trai phong độ, lại phóng khoáng tài giỏi, gia sản…”

 

Nói đến đây, Tô Cách khựng lại một chút, nhưng không hề chột dạ: “Bây giờ mấy tổng tài bá đạo đều có khối tài sản hàng tỷ. Vậy thì gia sản hàng tỷ đi.”

 

Thẩm Huy bị sặc trà, ho khù khụ.

 

Tô Cách vội vàng đưa khăn giấy cho ông ấy, tiếp tục nói: “Nhưng mà ánh mắt của chú, sao mà lại có chút… chút hạn hẹp thế ạ? Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người xuất chúng mà!”

 

“Chú có biết không, cả nước có bao nhiêu người thích con trai chú không? Chú có biết lượng fan trên Weibo của anh ấy sắp chạm mốc mười triệu chưa? Chú có biết bộ phim đầu tiên của anh ấy đã được đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất không? Chú có biết thù lao của bộ phim trước, anh ấy đã quyên góp toàn bộ để xây dựng trường tiểu học hy vọng không?”

 

“Nhà Thanh sụp đổ rồi, vậy mà chú vẫn còn có định kiến nghề nghiệp, hình tượng của chú trong lòng cháu phút chốc chẳng còn cao lớn vĩ đại nữa, cũng chẳng còn đẹp trai nữa.”

 

Tô Cách lắc đầu đầy tiếc nuối, vẻ mặt trầm ngâm như thể đang suy nghĩ sâu xa.

 

Trong lúc nói chuyện, cô còn lén liếc mắt quan sát biểu cảm của Thẩm Huy.

 

Cuối cùng, Thẩm Huy không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.

 

Bà nội Thẩm bưng một đĩa hoa quả tới, cười hiền hòa đặt trước mặt Tô Cách, sau đó cầm một đĩa khác mang lên lầu.

 

Ở cầu thang, Thẩm Nhiên đứng tựa vào góc rẽ, trên vai vẫn còn đeo balo màu đen, vô thức xoa xoa tai: “Bà.”

 

Bên này, Tô Cách vẫn đang tiếp tục thuyết phục Thẩm Huy.

 

Cô nàng từng là quán quân cuộc thi kể chuyện thời tiểu học, trải qua trăm trận không nao núng, đối phó với mấy tổng tài bá đạo gì đó, cô chẳng hề e ngại.

 

“Dù sao thì, cháu có thể giúp anh ấy nâng cao thành tích, nhưng sau này chú không được nói những lời như vậy với anh ấy nữa!” Tô Cách kéo ghế lại gần Thẩm Huy thêm chút nữa: “Ba mẹ không được đả kích con cái, phải khen ngợi, khen nhiều vào!”

 

Thẩm Huy gật đầu đồng ý, Tô Cách liền chạy lon ton lên lầu, gõ cửa phòng Thẩm Nhiên.

 

Cánh cửa hé ra một khe hở.

 

Thẩm Nhiên đứng ngay cửa, tóc đen, mắt đen, áo phông đen, quần thể thao đen.

 

Người da trắng mà mặc cả một cây đen, quả thật ngầu không tưởng.

 

Chỉ là… trên tay anh lại cầm một lốc sữa chua Yakult.

 

Không phải một chai, mà là cả một lốc. Anh cầm nó bằng một tay, miệng còn đang cắn ống hút.

 

Nhìn như thể đại diện thương hiệu Yakult vậy.

 

“Anh có thể sản xuất loại dung tích lớn hơn được không?”

 

Nhìn xem, một bé cưng cao 1m87 thế này đây!

 

Tô Cách cười cong mắt, Thẩm Nhiên cứng đờ, đưa tay ra sau lưng.

 

Tô Cách ôm một đống sách: “Mình làm bài tập thôi nào. Em đã nói với chú rồi, mỗi kỳ thi tháng giúp anh tiến bộ năm hạng. Anh đừng để em thành bà chúa nói khoác đấy.”

 

Cô ngước mắt nhìn anh, rồi lại cúi đầu thở dài khe khẽ.

 

Rõ ràng chẳng có chút chắc chắn nào, vậy mà vẫn cố bảo vệ anh.

 

Từng lời cô nói đều mềm mại, nhưng lại mang theo một thứ nhiệt độ không thể xem nhẹ, rơi thẳng xuống lòng anh.

 

Tô Cách lấy tờ giấy nhớ ghi bài tập, từng dòng từng dòng gạch đi, gạch xong thì vươn vai một cái: “Còn một môn cuối cùng nữa, tiếng Anh.”

 

Cô lấy ra quyển sách 5-3 dày cộp, quyển sách đã cũ lắm rồi, không biết đã lật qua bao nhiêu lần.

 

“Kiến thức tiếng Anh khá rời rạc, lúc học thầy cô cũng ôn tập theo chuyên đề…”

 

“Ừm.” Thẩm Nhiên mở ngăn kéo, lấy ra hai cây kẹo que.

 

“Muốn vị sữa chua hay xoài?”

 

Tô Cách nhớ đến Mang Quả Tiểu Hoàn Tử (*): “Muốn vị sữa chua!”

 

(*) Đây là ID của một người bạn trên mạng của Tô Cách, có nghĩa là "viên xoài nhỏ"

 

Thẩm Nhiên nhanh chóng bóc kẹo rồi đưa cho cô.

 

Tô Cách chẳng nghĩ ngợi gì, cúi đầu cắn một cái, ngậm luôn cây kẹo vào miệng, bên má phồng lên thành một cục tròn tròn.

 

Thẩm Nhiên nghiêng đầu, vành tai nóng lên.

 

Vừa nãy hình như có thứ gì đó mềm mại, ấm nóng lướt qua đầu ngón tay anh.

 

Chỉ trong tích tắc, đến mức anh cũng không chắc chắn lắm.

 

“Thẩm Nhiên, anh nóng lắm hả?”

 

“Hả?”

 

Giây tiếp theo, anh lập tức cảm nhận được—ngón tay cô bé chọc vào vành tai anh.

 

Thẩm Nhiên giật giật thái dương.

 

Mà thủ phạm thì vẫn đang ngậm kẹo, chui vào trong tầm mắt anh.

 

Đôi mắt to tròn chớp chớp, ngây thơ vô tội: “Tai anh đỏ rồi kìa.”

 

Làm bài xong, Tô Cách chúc ngủ ngon, mãn nguyện chạy về phòng mình.

 

Thẩm Nhiên cúi mắt, ánh nhìn khựng lại.

 

Góc bài kiểm tra tiếng Anh của anh có một nét vẽ tròn tròn, là một khuôn mặt cười đáng yêu, nhìn ngốc nghếch y hệt chủ nhân của nó.

 

Bên cạnh còn viết một chữ “Cố lên”, nét chữ tròn vo của học sinh tiểu học.

 

Thẩm Nhiên bật cười.

 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ phủ lên hàng mày đôi mắt thanh tú của anh, khiến gương mặt anh càng thêm dịu dàng.

 

Anh đứng dậy tắt đèn bàn, chuẩn bị thay đồ đi ngủ, thì cửa lại vang lên tiếng gõ.

 

Tô Cách mở hé một khe nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Thẩm Nhiên, anh lại đây.”

 

Anh bước tới, bóng dáng cao lớn lập tức phủ xuống một vùng tối.

 

Tô Cách thần thần bí bí: “Anh đưa tay ra.”

 

Thẩm Nhiên làm theo, cổ tay anh thon dài trắng trẻo, xương cổ tay tinh tế, lòng bàn tay có những đường vân rõ ràng.

 

Lúc này, Tô Cách mới lấy từ túi chiếc váy yếm ra một hộp kẹo đầy màu sắc, vặn mở nắp.

 

Cô đỡ lấy cổ tay anh, đổ một viên kẹo vào lòng bàn tay anh.

 

“Kẹo dẻo này cũng ngon lắm đó!” Tô Cách cười tít mắt: “Phần thưởng cho việc học hành chăm chỉ!”

 

Trẻ con không chịu học, đa phần là vì không được khuyến khích đúng cách.

 

Làm xong tất cả, Tô Cách quay người định đi, nhưng dây váy yếm lại bị ai đó móc giữ.

 

Cô xoay lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

 

Thẩm Nhiên hơi cúi người xuống, vừa vặn ngang tầm mắt cô, hàng chân mày thanh tú sạch sẽ gần ngay trước mắt.

 

Tim Tô Cách bất chợt lỡ mất một nhịp.

 

Chỉ thấy thiếu niên trước mặt, đuôi mắt dần dần cong xuống, con ngươi đen láy như phản chiếu cả dải ngân hà.

 

“Cảm ơn em.”

 

Cuối tuần, Thẩm Nhiên nhận được cuộc gọi từ trợ lý Tiền Đa Đa:

 

“Thảm đỏ lễ trao giải bắt đầu lúc sáu giờ chiều, ba giờ tôi sẽ đến đón anh.”

 

“Được.”

 

Lúc Tô Cách từ cửa hàng tiện lợi về, vừa hay bắt gặp Thẩm Nhiên đang chuẩn bị ra ngoài.

 

Bình thường anh toàn mặc đồng phục, áo thun, quần thể thao, giày ván trượt hoặc giày sneaker, đơn giản thoải mái, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

 

Còn bây giờ, cả người là một bộ vest đen, có lẽ là hàng đặt may cao cấp, sơ mi trắng, cà vạt đen, trông anh cao ráo, tuấn tú, toát lên vẻ sang trọng quý phái.

 

Chỉ đứng trên bậc thang biệt thự như thế, đã như một công tử hào hoa bước ra từ phim điện ảnh, lại như một vị hoàng tử đến từ tòa lâu đài cổ châu Âu thời trung cổ.

 

“Wow…” Tô Cách trầm trồ từ tận đáy lòng: “Anh mặc thế này đẹp quá!”

 

Thẩm Nhiên cúi mắt nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Thật à?”

 

Đôi mắt Tô Cách sáng lấp lánh, gật đầu thật mạnh: “Thật thật đó! Anh thắt cà vạt, mặc sơ mi đẹp bùng nổ luôn!”

 

Nói xong, còn thật lòng giơ một ngón cái với anh.

 

“Em ra xe đợi anh đây.” Tiền Đa Đa mỉm cười với Tô Cách, vội vàng xuống lầu.

 

Tô Cách nhìn theo bóng anh ta rời đi, đến khi quay lại, Thẩm Nhiên đã bước lên một bước.

 

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại.

 

Thẩm Nhiên đặt tay ra sau lưng, nhìn cô chăm chú.

 

Mái tóc đen bị thợ tạo mẫu chỉnh chu lại, để lộ đường nét khuôn mặt rõ ràng.

 

Hàng chân mày tinh sạch, đôi mắt trong trẻo mang theo sức sống của tuổi trẻ, nhưng cúc áo sơ mi lại cài ngay ngắn đến tận dưới yết hầu, phối với cà vạt đen, trông vừa nhã nhặn, vừa cấm dục.


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc