Đêm lại buông, trời không mưa nhưng gió vẫn thổi lồng lộng qua những hành lang sâu hun hút. Tạ A Sơ thu dọn gian bếp muộn hơn thường lệ vì Lâm Uyển bị đau bụng, nàng tình nguyện ở lại làm thay. Khi ra khỏi nhà bếp, hành lang dài dẫn về viện cung nữ đã vắng tanh, đèn lồng lác đác lập lòe giữa gió.
Nàng ôm khay trống, bước chân chậm rãi qua một góc quẹo thì dừng lại.
Khóa cửa kho đã cài. Nhưng sợi dây treo trên tay khóa... đang đung đưa, như vừa bị ai đó chạm vào.
Tạ A Sơ cau mày. Đây là kho chứa đồ cũ, ít ai lui tới. Nhưng không hiểu sao tim nàng lại khẽ se lại.
Nàng bước đến gần, nghiêng đầu lắng nghe. Không có tiếng động. Chỉ có gió, luồn qua khe cửa, phát ra những tiếng rít nhẹ như ai đang thở dài.
Không nhịn được, nàng cúi xuống nhìn qua khe hở.
Trong bóng tối, một luồng sáng trắng hắt qua... từ phía cuối phòng.
Có người thắp nến bên trong.
Nàng lập tức rút lui khỏi khe cửa, cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Không ai được phép vào kho lúc đêm, đặc biệt là thắp nến. Nhưng nếu nàng la lên, liệu có kịp không? Hay lại như lần trước, mọi dấu vết sẽ bị xóa sạch, để lại nàng một mình với những ám ảnh?
Nàng quyết định lùi về một góc, ẩn mình trong bóng tối.
Chỉ vài khắc sau, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.
Một bóng người bước ra ngoài. Áo vải màu xám, đầu đội khăn, bước chân nhẹ đến mức không phát ra tiếng.
Tạ A Sơ nín thở. Bóng ấy đi ngang qua nàng mà không nhận ra sự hiện diện của nàng trong góc tối.
Đến khi hắn đi khuất, nàng mới rón rén tiến lại gần cửa. Bên trong kho, ngọn nến vẫn lập lòe. Nàng bước vào, tim đập thình thịch, mắt đảo quanh căn phòng.
Không có ai.
Nhưng ở giữa căn phòng phủ bụi, có một khung gỗ dựng đứng, như khung thờ.
Trên đó là một tấm lụa, treo ngược.
Và ở dưới đất, trải đầy giấy trắng. Mỗi tờ giấy đều vẽ cùng một hình tròn kỳ dị, ký hiệu “Huyết môn” lặp đi lặp lại như một lời nguyền.
Tạ A Sơ lùi lại, suýt đánh rơi khay.
Giữa những trang giấy, có một tờ duy nhất không giống những tờ còn lại. Tấm ấy… vẽ khuôn mặt nàng.
Chỉ một nét chì phác thảo, nhưng gương mặt ấy — là nàng. Là nàng, đôi mắt nhắm lại, khóe miệng rướm máu.
Dưới tờ giấy, là một hàng chữ:
“Đêm khoá gió. Người chết sẽ mở mắt.”
Gió qua hành lang cuốn phăng cây nến. Căn phòng chìm vào bóng tối.
Tạ A Sơ siết chặt tay, cảm giác như có ai đó vừa đứng phía sau mình, thở nhè nhẹ sau gáy.