Sáng sớm, ánh nắng mỏng như tơ lụa chiếu qua màn sương vẫn còn vương trên các mái ngói cong. Trong viện cung nữ, tiếng chổi quét sân xào xạc hoà cùng tiếng chim hót xa xa, tạo thành thứ âm thanh yên tĩnh hiếm có giữa chốn cung đình đầy rình rập.
Tạ A Sơ tỉnh dậy sớm như mọi ngày. Nàng tự gấp chăn, chỉnh lại tóc trước gương đồng nhỏ, chiếc gương cũ kỹ có vài vết sứt cạnh nhưng vẫn đủ soi ra gương mặt bình thản đến lạnh lùng. Chiếc gương kia, chiếc nàng lấy từ điện Tường Phong, được nàng giấu trong lớp vải lót đáy rương, bọc kỹ như một bí mật không thể để ai chạm vào.
Sau khi rửa mặt bằng thau nước lạnh, nàng mang theo chiếc giẻ ướt ra sân. Lâm Uyển cũng đã dậy, đang giặt y phục bên giếng.
“Ngươi hôm qua ngủ sớm nhỉ.” Lâm Uyển nghiêng đầu cười. “Tưởng sẽ lại ngồi bó gối trầm tư như mọi lần.”
Tạ A Sơ mỉm cười nhạt, không đáp. Nàng không nói về chiếc gương, hay bóng người trong đó. Cũng không kể rằng đêm qua, nàng nằm mơ thấy mẫu thân, đứng giữa biển lửa, tay đưa về phía nàng, mái tóc cháy thành tro.
“Hôm nay ngươi được phân đi đâu?” Lâm Uyển hỏi.
“Phụ giúp trong bếp.” A Sơ đáp. “Chuẩn bị trà và cháo cho các cung điện phía đông.”
“May quá, vậy đi với ta.” Lâm Uyển reo lên, “ta cũng được phân đi bưng trà bánh cho Cảnh Tú cung!”
Hai người cùng nhau đi đến nhà bếp. Không khí trong gian bếp nhộn nhịp hơn hẳn. Mùi cháo hạt sen thơm ngọt, tiếng dao thớt lách cách, vài tiếng cười khúc khích của các cung nữ trẻ. Dù nơi này vẫn là một phần của hậu cung lạnh lẽo, nhưng những khoảnh khắc nhỏ nhặt ấy cũng giống như mặt trời xuyên qua khe mây, đủ để người ta tạm quên những điều u ám ngoài kia.
Tạ A Sơ đứng nấu cùng một bà bếp già. Bà vừa cắt gừng vừa lẩm bẩm về chuyện một thái giám bị đuổi vì ăn vụng bánh tổ.
“Ngươi cẩn thận đấy,” bà nháy mắt. “Cảnh Tú cung là chỗ của Tào Chiêu nghi, tính tình chẳng dễ chịu gì.”
Tạ A Sơ gật nhẹ. Nàng cẩn thận dọn khay, sắp bát cháo, ly trà, khăn tay đúng thứ tự, từng động tác đều chậm rãi như đã tập quen ngàn lần.
Đến khi bưng khay rời đi, ngang qua hành lang phía bắc, nàng vô thức liếc về phía tường đá lạnh, nơi mà đêm nào đó, kẻ đeo mặt nạ từng đứng.
Nơi ấy giờ trắng tinh như chưa từng có ai đặt chân. Không một dấu máu, không một vết nhang.
Tạ A Sơ hít sâu. Nàng biết, mọi thứ chưa kết thúc. Nhưng cũng không thể để mình sống chỉ trong bóng tối. Vì vậy, trong mỗi ngày như thế này, ngày của mùi cháo sen, của những câu chuyện phiếm, và tiếng cười rúc rích, nàng sống như thể không có ai đang nhìn vào từ gương, như thể không có ai để lại cho nàng chiếc lược khắc tên.
Nàng vẫn chỉ là một cung nữ. Chỉ là Tạ A Sơ, một chiếc bóng lặng lẽ trong hậu cung rộng lớn.