Huyết Nguyệt Ký

Chương 10: Bụi mờ cửa điện

Trước Sau

break

Tạ A Sơ siết chặt khay trong tay, suýt chút nữa đã buột miệng hét lên. Nhưng bản năng tự bảo vệ giúp nàng im lặng. Trong cung cấm, kẻ lên tiếng khi chưa cân nhắc kỹ lưỡng, thường là kẻ đầu tiên phải trả giá.

Nàng lùi từng bước, tránh va phải bất cứ vật gì có thể gây tiếng động, từng sợi thần kinh căng thẳng như dây đàn.

Ngoài hành lang, ngọn đèn lồng bị gió thổi gần tắt. Ánh sáng vàng vọt run rẩy, soi lên nền đá những chiếc bóng xiêu vẹo như quỷ mị.

Tạ A Sơ không quay đầu lại. Nàng ép bản thân bước thật nhanh, rời khỏi gian kho, dọc theo hành lang vắng lặng, cho đến khi ánh đèn của viện cung nữ hiện ra lờ mờ phía xa.

Bước chân vừa dừng lại trước cửa phòng, từ bên trong đã vang ra tiếng động. Lâm Uyển còn đau bụng, không thể tự dậy. Nghĩ vậy, A Sơ vội vàng đẩy cửa bước vào.

Nhưng không.

Trong phòng tối om, Lâm Uyển vẫn nằm yên trên giường, hơi thở khò khè nhẹ nhàng. Không có ai khác. Cửa sổ, đáng lẽ đóng chặt, lại hé mở, để cho gió đêm lùa vào, lay động những dải rèm bạc màu.

Nàng khẽ bước đến đóng cửa, chốt then cẩn thận. Tay chạm vào then cửa, mới phát hiện trên đó có vết xước nhỏ, là vết xước mới, còn sắc nét.

Một cơn ớn lạnh trườn dọc sống lưng.

Có ai đó... vừa ở đây.

Không dám đánh thức Lâm Uyển, Tạ A Sơ đành ngồi xuống giường, lặng lẽ ôm lấy đầu gối, lắng nghe tiếng gió gào ngoài hành lang dài.

Trong bóng tối, nàng nhớ lại tờ giấy vẽ gương mặt mình, dòng chữ ám muội kia, và cảm giác thở sau gáy khi nến tắt.

Người chết sẽ mở mắt... Nhưng ai là người chết?

Và ai là kẻ thêu dệt nên lời nguyền đó?

Nàng biết, những chuyện nàng vô tình chạm phải, không chỉ đơn giản là sự trùng hợp. Dấu hiệu kỳ dị lặp đi lặp lại — từ cái chết cũ ba năm trước ở điện Tường Phong, đến “Huyết môn” trong kho, tất cả như có một bàn tay vô hình cố tình dẫn nàng tới gần một bí mật đã bị phong kín từ lâu.

Nhưng tại sao là nàng?

Nàng chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không quyền, không thế, không danh phận.

Gió gào lớn hơn, như tiếng thở than từ những linh hồn chưa được siêu thoát.

Tạ A Sơ siết chặt tay.

Ngày mai, nàng sẽ bị điều tới dọn dẹp điện Tường Phong, nơi từng phong kín bao năm.

Có lẽ, chỉ có nơi đó, mới có câu trả lời.

Nàng nhắm mắt lại, ép bản thân phải ngủ, nhưng trái tim vẫn đập loạn, mãi không thể yên.

Ngoài cửa sổ, trong góc khuất của viện cung nữ, có một bóng áo xám mỏng đang lặng lẽ rút lui vào màn đêm, giống như chưa từng xuất hiện.

Chỉ có một mẩu giấy nhỏ rơi lại trên bậu cửa, bị gió thổi tạt vào phòng.

Tạ A Sơ không nhìn thấy.

Trên mẩu giấy, chỉ vẽ một dấu hiệu tròn kỳ dị và một cái tên:

“Tạ A Sơ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc