Huyết Nguyệt Ký

Chương 11: Cổ thiếp rách

Trước Sau

break

Sáng hôm sau, trời vẫn u ám, không thấy ánh nắng.

Tạ A Sơ dậy sớm, chuẩn bị theo nhóm cung nữ đến điện Tường Phong. Vì nơi này đã bỏ trống ba năm, nhiệm vụ không nhẹ: nào quét bụi, lau nền, kiểm tra cửa nẻo hỏng hóc.

Lâm Uyển mặt mày tái nhợt, níu tay nàng:

“Cẩn thận… Điện ấy... ta nghe nói ban đêm còn nghe thấy tiếng khóc.”

Tạ A Sơ chỉ cười nhạt, vỗ nhẹ tay nàng, rồi rời đi.

Đoàn cung nữ lặng lẽ tiến qua những dãy hành lang rêu mốc. Điện Tường Phong nằm sâu ở góc Tây Nam, gần như tách biệt với những khu điện khác. Cửa điện phủ bụi xám mờ, hai bên đèn lồng đã cháy đứt từ lâu.

Một bà quản sự Nội Vụ mang theo chìa khóa lớn, nghiêm mặt dặn dò:

“Không được bàn tán linh tinh. Làm xong việc thì về ngay. Ai trái lệnh, sẽ bị phạt nặng.”

Mọi người đồng thanh đáp vâng.

Ổ khóa lớn gỉ sét được mở ra, cánh cửa điện kẽo kẹt hé mở. Một làn bụi và mùi ẩm mốc tràn ra, như thể giam giữ những tháng năm cũ kỹ.

Trong điện, mọi thứ đều bị phủ vải trắng. Tạ A Sơ theo nhóm bắt đầu lau chùi, thu dọn những tấm rèm nát mục, cọ rửa nền đá phủ rêu.

Đến gần trưa, trời bất chợt đổ mưa nhỏ. Sương mù loang loáng bò qua sân điện, mờ ảo như cõi khác.

A Sơ đang lau phần sau điện thì phát hiện ra một cánh cửa nhỏ, bị tấm màn rách che lấp. Tò mò, nàng vén màn lên.

Bên trong là một gian phòng nhỏ, có lẽ từng là thư phòng hoặc nơi nghỉ ngơi. Đồ đạc bên trong bị dẹp sạch chỉ còn trơ trọi một chiếc bàn đá nứt vỡ. Trên bàn, phủ bụi dày, lẫn trong đó là một vật mỏng manh như mảnh giấy.

Tạ A Sơ nhẹ tay nhặt lên. Là một tấm thiếp cũ kỹ, mép đã mục, chữ gần như phai mờ.

Dùng tay áo lau nhẹ lớp bụi bám dày, nàng đọc được vài dòng chữ:

“...Nguyện làm đôi cánh liền nhau, sống chết chẳng rời...

Đêm mười lăm, ẩn thân chốn Tường Phong, chờ đợi.”

Bút tích xiêu vẹo, mực lem nhem như bị nước làm nhòe. Một phần góc thiếp còn in dấu... máu đã thâm đen.

Tạ A Sơ siết chặt tấm thiếp. Một lời hẹn thề? Hay một lời nguyền?

Nàng quay đầu tìm người để hỏi thì phát hiện những cung nữ khác đều tập trung ở sân trước, thu dọn, không ai để ý đến chỗ này.

Một cơn gió mạnh thốc qua khe cửa hở. Tấm thiếp trên tay nàng run lên bần bật.

Đúng lúc ấy, phía cuối căn phòng, cánh tủ gỗ nứt vỡ bỗng "cọt kẹt" mở ra...

Một bóng trắng mơ hồ lướt qua khe tủ — nhanh đến mức nàng tưởng mình hoa mắt.

Tạ A Sơ không kịp suy nghĩ, nhét vội tấm thiếp vào ngực áo, lùi khỏi căn phòng.

Khi quay lại sân điện, bà quản sự Nội Vụ đã giục giã:

“Xong việc rồi. Mau rời khỏi đây.”

Không ai phản đối. Cả đoàn lặng lẽ theo qnhau ra ngoài, để lại sau lưng điện Tường Phong ngập trong mưa bụi, và những bí ẩn dần thức tỉnh.

Trên đường về viện cung nữ, lòng Tạ A Sơ nặng trĩu.

Nàng biết, tấm cổ thiếp mục nát kia, chính là đầu mối.

Nhưng đầu mối ấy, liệu dẫn tới tình yêu, hay dẫn tới cái chết?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc