Giờ ngọ. Trời vẫn âm u.
Từng đợt gió luồn qua những hành lang sâu hun hút của hậu cung, mang theo hơi lạnh khiến rèm trúc treo dọc hành lang khẽ rung lắc, phát ra âm thanh va chạm khe khẽ như tiếng thở dài bị gió cuốn đi. Mặt trời bị mây đen che khuất, thứ ánh sáng lờ mờ ấy càng làm cung cấm thêm phần u tịch, như thể thời gian cũng trở nên chậm lại dưới lớp bụi mỏng phủ trên từng bậc đá xám.
Sau khi hoàn tất công việc lau rửa bậc đá trước điện Thái Hòa, Tạ A Sơ rửa sạch tay, nước mát lạnh thấm qua đầu ngón, nhưng chẳng thể xua đi cảm giác gai người vẫn còn đọng lại từ đêm qua.
Nàng chậm rãi đứng dậy, siết chặt chiếc khăn lau đã sờn trong tay, định quay về phòng nghỉ phía sau điện Cảnh Nhân. Thế nhưng vừa bước chưa được ba bước, một bóng người thấp đậm đã chắn trước mặt nàng.
Là cung nữ quản sự ở khu Tây viện. Gương mặt người ấy hằn lên nếp nhăn của thời gian, đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ dò xét như đã quen sống trong lo âu.
“A Sơ,” bà nói khẽ, “mau theo ta. Có lệnh mới.”
Giọng bà không lớn, nhưng gấp gáp, còn kèm theo một cái liếc nhanh về phía hành lang trống vắng sau lưng. Bà bước sát lại gần, hơi thở hối hả. “Chuyển sang dọn dẹp điện Tường Phong.”
Tạ A Sơ sững người. Nàng tưởng mình nghe lầm.
“Điện Tường Phong?” nàng nhắc lại, ánh mắt thoáng ngập ngừng. “Không phải nơi đó đã... bị niêm phong rồi sao?”
Đó là nơi từng xảy ra cái chết của một phi tần ba năm trước. Tin đồn lan khắp nội cung rằng nàng ta tự vẫn vì bị thất sủng. Nhưng cũng có lời nói rằng trước khi chết, nàng ta phát điên, thường ngồi trước gương cười nói một mình, sau đó tự vẫn thiêu mình giữa đêm mưa. Từ đó, điện Tường Phong bị phong kín, lệnh niêm yết ngay cửa, không ai dám bén mảng.
Người cung nữ già lắc đầu, cắt lời nàng: “Đừng hỏi. Chỉ cần làm. Người từ Nội Vụ mới ban lệnh xuống, nói mai sẽ có người mới chuyển vào ở. Điện phải sạch sẽ trong hôm nay.”
“Người mới?” Tạ A Sơ hỏi khẽ, tim chợt đập mạnh, một luồng lạnh trườn từ sống lưng dọc theo gáy.
Trong cung, từ “người mới” có thể có nhiều nghĩa. Một phi tần mới? Hay một ai khác được ban thưởng vào đây? Nhưng sao lại chọn một nơi đã từng có án mạng, lại bị xem là "địa hung" từ lâu?
Người cung nữ không đáp. Bà quay người, để lại một câu nói mơ hồ nhưng đầy nặng nề: “Chúng ta chỉ là kẻ sống. Không được phép hỏi tại sao.”
Tạ A Sơ đứng yên một thoáng. Lời nói kia vang vọng trong đầu, nặng như chì.
Rồi nàng chầm chậm bước theo.
Tiếng guốc gỗ lộc cộc vang lên đều đều trên nền đá lạnh. Nơi nàng sắp đến — là chốn từng có người đã chết trong uất hận. Và giờ, những bóng ma cũ có lẽ vẫn đang chờ đợi có người đến, giữa lớp bụi dày và ánh sáng mờ nhạt ngoài khung cửa khép hờ.