Mưa vẫn rơi đều, sấm không vang lên liên hồi nhưng gió mang theo hơi lạnh len lỏi qua từng kẽ áo. Tạ A Sơ đứng sau cánh cửa, mắt dán chặt vào người đeo mặt nạ bên ngoài. Hắn không nhúc nhích, giống như một bức tượng bị bỏ quên giữa đêm lạnh, chỉ có làn khói nhang cuộn quanh tay hắn, chập chờn như có hình thù.
Nàng không dám thở mạnh.
Từng giọt nước từ mái hiên nhỏ giọt lên nền đá kêu tách tách, âm thanh đơn điệu mà trở nên ghê rợn lạ thường giữa đêm tối.
Bất chợt, người ấy ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sau lớp mặt nạ không nhìn thấy được, nhưng Tạ A Sơ cảm nhận rõ ràng một luồng sát khí đang xuyên qua lớp gỗ, xuyên vào lồng ngực nàng, bóp nghẹt hơi thở.
Rồi hắn giơ tay lên.
Một vật nhỏ được thả xuống đất. Bó nhang rơi nghiêng, đầu đỏ lụi dần dưới mưa, phát ra tiếng xèo xèo yếu ớt. Hắn xoay người, lững thững rời đi như chưa từng hiện diện.
Chỉ đến khi bóng đen khuất sau khúc hành lang dài, Tạ A Sơ mới dám mở cửa bước ra.
Trời tối om, không một ánh đèn.
Nàng cúi xuống nhặt vật hắn để lại.
Là một túi gấm. Vải màu đỏ bầm, hoa văn cổ xưa đã mờ nhạt, chỉ còn thêu rõ một ký hiệu tròn kỳ dị — cũng là hình "Huyết môn".
Tay nàng lạnh toát. Nhưng vẫn mở túi ra.
Bên trong là… một chiếc lược gỗ. Vỡ một nửa. Trên mặt lược khắc hai chữ bằng máu khô: "A Sơ".
Cả người nàng như bị đóng băng.
Chiếc lược này — từng là của mẫu thân nàng. Năm đó, mẹ hay chải tóc cho nàng dưới tán đào mỗi sáng. Mẫu thân cài nó bên tóc khi bị kéo lên tế đàn, rồi biến mất trong biển lửa.
Hắn… lấy nó từ đâu? Tại sao giữ đến tận bây giờ?
Tạ A Sơ siết chặt chiếc lược vào ngực. Dù trong lòng hoảng loạn đến nghẹt thở, nàng biết rõ: kẻ đeo mặt nạ muốn gửi thông điệp.
Hắn biết nàng là ai. Hắn nhớ ra nàng. Và hắn sẽ quay lại.
**
Sáng hôm sau, trời quang đãng bất thường, như thể chưa từng có mưa.
Tạ A Sơ vẫn quỳ rửa bậc đá ở điện Thái Hòa như thường lệ. Tay nàng nhúng nước, ánh mắt lơ đãng nhìn những vệt rêu trơn trượt, nhưng tâm trí vẫn quanh quẩn về chiếc túi gấm và khuôn mặt không người trong đêm qua.
“Này, A Sơ,” một giọng nữ vang lên bên cạnh. Là Lâm Uyển, cung nữ trẻ mới vào cung nửa năm, lanh lợi và hay nói. “Nghe gì chưa? Nửa đêm qua, ở hành lang gần khu giếng cổ, có người thấy bóng ai đó cầm bó nhang, cứ đi thẳng không quay đầu. Nói là có người, mà không ai dám đến gần.”
Tạ A Sơ giả vờ ngẩn ra: “Thật thế sao?”
Lâm Uyển gật đầu, thì thầm: “Nghe bảo… trên đất còn có dấu chân máu. Nhưng sáng nay dọn rồi. Cấm nói với người khác.”
Tạ A Sơ cười nhạt, cúi đầu rửa tiếp. Nước trong chậu bắt đầu đỏ nhàn nhạt — nàng không biết là do tay nàng đang rớm máu, hay vì những thứ sâu kín đang bắt đầu trồi lên từ ký ức.
Tất cả… mới chỉ bắt đầu.