Ba ngày tiếp theo, cung đình yên ắng đến kỳ lạ. Không có thêm một cái chết nào, không một lời đồn đoán nào lan ra. Cảnh Tú cung đã bị khóa kín, xác Tần phi bị đưa đi hỏa táng ngay trong đêm theo lệnh của Thái hậu.
Tạ A Sơ vẫn làm công việc quét tước như thường, vẫn cười dịu dàng với những cung nữ khác, vẫn dậy sớm lau từng viên đá phủ sương mù đầu ngày. Nhưng trong lòng nàng, mọi thứ đang sôi lên như dòng nước ngầm dưới đáy vực.
Mỗi đêm, nàng đều trở lại giếng cổ. Nhưng giếng không còn đáp lại nàng lần nào nữa. Tiếng thì thầm hôm ấy, sợi chỉ đỏ, bàn tay khô quắt – tất cả như một cơn mê sương tan nhanh khi mặt trời lên.
Nhưng hôm nay, khi mặt trời chưa kịp lặn, cung Duyên Thọ – nơi các phi tần già yếu sống ẩn dật – lại vang lên tiếng hét thất thanh.
**
Nàng đến nơi sớm hơn cả Ngự y. Cung Duyên Thọ vốn ít người qua lại, nằm sát góc tường phía tây hoàng cung, ẩm thấp và cũ kỹ. Người chết là Nhị giai Triệu tần, một phi tần bị thất sủng từ nhiều năm trước, sống như cái bóng.
Xác bà ta nằm co rúm bên vách đá lạnh, hai mắt trợn trừng, hai tay cào rách cả da thịt trước ngực như cố gắng lôi thứ gì đó ra khỏi lồng ngực. Trên tường, máu bà ta viết ngoằn ngoèo mấy chữ lớn, chữ ngoặt ngoèo như máu rỉ từ vết thương tâm can:
"Cửa quỷ đã mở — kẻ giấu mặt đang trở về."
Cung nữ phát hiện xác đã ngất xỉu. Thái y vội vàng phong tỏa hiện trường. Tạ A Sơ cúi đầu như mọi người, nhưng ánh mắt nàng dừng lại trên vệt máu nhỏ kéo dài từ xác chết ra phía sau bức bình phong.
Một lần nữa, nàng liếc quanh, rồi lặng lẽ bước đến, kéo nhẹ tấm bình phong.
Phía sau là một mảnh tường đá mốc xanh, gần như bị lãng quên. Nhưng ở đó, giữa lớp rêu mờ, nàng thấy một dấu khắc nhỏ — là một ký hiệu cổ, hình vòng tròn với bốn cánh tay chìa ra như xương sống.
Biểu tượng của “Huyết môn”.
Tim nàng đập mạnh.
Nàng từng thấy hình này, khắc trên cánh cổng đá bên ngoài tế đàn bí mật trong rừng sau làng nàng mười năm hai trước. Khi bọn người mặt nạ đen hành lễ, khi mẹ nàng bị đẩy vào đống lửa, khi cả làng bị diệt.
Mười hai năm. Nỗi sợ tưởng như ngủ yên, giờ đây đã trỗi dậy.
**
Đêm đó, mưa rơi.
Tạ A Sơ ngồi trong phòng, ngọn đèn dầu lập lòe, soi rõ gương mặt tái nhợt của nàng. Trên bàn là bản sao ký hiệu nàng vẽ lại, cùng vài cuộn giấy cổ nàng đánh đổi từ lão thái giám già hay kể chuyện quỷ quái.
Lật từng trang, nàng tìm được một đoạn:
“Huyết môn – tông giáo cổ, hành lễ bằng máu người, tin rằng có thể mở "Cửa Quỷ" nối hai giới âm dương. Mỗi lần mở, cần 7 vật dẫn hồn – máu, móng tay, tro, lời thề, lửa, sợi chỉ đỏ, và... trái tim sống.”
Tay nàng run lên.
Bốn thứ đã xuất hiện.
Móng tay – trong miệng Tần phi.
Tro giấy – nhét cùng với móng tay.
Sợi chỉ đỏ – tìm thấy tại hiện trường.
Máu – vết huyết thư và cả nghi lễ năm xưa.
Chúng đang tái hiện nghi lễ năm xưa — giữa hoàng cung.
Ai đang làm điều đó? Tại sao?
... kẻ “giấu mặt” là ai?
**
Gió ngoài cửa rít lên, mưa táp nhẹ vào khung cửa gỗ. Đèn bỗng phụt tắt.
Tạ A Sơ giật mình.
Một tiếng "lách cách" vang lên từ bên ngoài. Rồi tiếng bước chân – rất khẽ – trên nền đá ướt. Không phải người thường. Quá nhẹ. Quá khẽ.
Nàng tiến đến khe cửa, ghé mắt nhìn ra.
Một bóng người mặc áo choàng đen đứng dưới gốc bạch đàn già, đầu đội nón trúc, tay cầm bó nhang đỏ đang cháy.
Người ấy ngẩng mặt.
Không mặt.
Chỉ là một chiếc mặt nạ quỷ trắng nhợt, hai hốc mắt đen sì như hố sâu.
Ký ức năm xưa ập về. Cũng chiếc mặt nạ ấy. Cũng bóng đen ấy.
Kẻ đã thiêu cả làng nàng, đang đứng trong cung cấm.
Và lần này... hắn đã tìm thấy nàng.