Tiếng chuông canh ba ngân lên chậm rãi. Cả Tử Cấm Thành dường như nín thở trong giấc ngủ chập chờn. Ánh đèn lồng lắc lư trong gió nhẹ, phản chiếu lên nền gạch ướt mưa những vệt ánh sáng vàng mờ nhòe như máu loãng.
Tạ A Sơ đứng bên ngoài tẩm điện của Tần phi vừa qua đời, đầu cúi thấp, tay vẫn cầm chiếc khăn thấm máu. Tấm bình phong bị gãy đôi, rơi một nửa xuống đất, bám đầy máu khô và vụn tro đen như than vụn. Tro giấy. Loại giấy vàng chuyên dùng để đốt cho người chết. Trong miệng người chết lại nhét thứ đó, cùng móng tay của chính mình. Quá lạ thường.
“A Sơ,” một giọng khẽ gọi sau lưng nàng. Là Ngô ma ma, người trông coi nội vụ Cảnh Tú cung, giọng luôn nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt chẳng hiền. “Người của hình bộ sẽ đến ngay thôi, ngươi lui ra đi.”
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng: “Dạ.”
Nhưng chân không nhấc lên. Mắt nàng dừng ở một thứ nhỏ xíu bên dưới chân bàn trà đổ nát. Một sợi chỉ đỏ.
Tạ A Sơ nhanh tay nhặt lên trước khi bị phát hiện. Sợi chỉ rất mảnh, như chỉ thêu, nhưng hơi sần và có mùi tro. Mùi này... nàng đã từng ngửi thấy. Ở đâu đó. Không, chính là ở đêm hôm ấy. Cái đêm lửa cháy thiêu xác người, gió mang theo mùi tro và... nhang tẩm máu.
“Ngươi không nghe sao?” Giọng Ngô ma ma sắc lên, ánh mắt nghi ngờ.
“Dạ... xin thứ lỗi.” Tạ A Sơ cất sợi chỉ vào ống tay áo, lùi bước theo lối nhỏ ra ngoài, dáng cúi thấp, ngoan ngoãn như bao cung nữ khác.
Thế nhưng trong đầu nàng, những mảnh ký ức đang tự ghép lại. Sợi chỉ đỏ này... từng được dùng trong những nghi lễ cổ xưa để buộc tay người chết, giữ hồn lại trong cõi âm. Người bình thường không biết. Nhưng nàng biết. Mười hai năm trước, có một đêm làng nàng bị thiêu, những người mặc áo đen từng buộc chỉ đỏ vào tay người đã chết rồi mang đi đâu đó. Khi ấy nàng còn quá nhỏ, chỉ biết run rẩy nép trong bụi cây sau nhà thầy tế.
Đêm nay, lại thấy nó xuất hiện nơi cung cấm.
**
Trở về phòng ngủ, nàng ngồi xuống chiếc ghế cũ, rửa tay trong chậu nước lạnh ngắt. Nước chuyển sang màu hồng nhạt. Mắt nàng nhìn tay mình, nơi cất giấu sợi chỉ. Bàn tay này đã từng run rẩy vì sợ hãi. Nay, nó học được cách bình tĩnh lau máu, chôn giấu bí mật.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có tiếng gì đó khẽ lướt qua. Tạ A Sơ nín thở. Bóng đêm dày đặc. Gió không nổi. Nhưng rèm cửa lại lay động. Một bàn tay gỗ khô quắt từ đâu đó thò vào khe cửa, chỉ thẳng về phía nàng—rồi biến mất.
Nàng bật dậy. Cửa vẫn đóng kín.
Không tiếng động. Không dấu vết.
Chỉ còn một vệt tro rơi trên mặt đất, vẽ thành một hình tròn méo mó.
Nàng bước lùi lại, mồ hôi lạnh bám đầy sau gáy.
Có thứ gì đó… đang tìm đến nàng.
Và lần này, nó không phải người.