Huyết Nguyệt Ký

Chương 1: Máu dưới trăng

Trước Sau

break

Nàng nhớ rõ từng chi tiết trong cơn ác mộng ấy. Một đêm yên tĩnh đến kỳ lạ, bỗng chốc bùng lên tiếng la hét thê lương, tiếng khóc than văng vẳng trong màn đêm đặc quánh. Từng vệt máu tươi vương vãi trên những bức tường gạch đã mục rữa của ngôi làng, lan ra như những vết nhơ không thể nào xóa được. Cảnh tượng đó như một ký ức không thể xóa mờ trong tâm trí nàng, đau đớn mà lại không thể tránh khỏi. Đứa trẻ vốn chỉ biết chạy nhặt những bông hoa dại ngoài đồng, giờ đây đã chứng kiến cái chết tàn bạo đến mức không thể nào quên được.

Lũ chó tru lên điên cuồng, chừng như đã bị một thế lực vô hình thúc đẩy, để rồi lao vào đám đông đang hoảng loạn chạy trốn. Mùi khói cháy, mùi thịt người cháy xém hòa lẫn với mùi đất ẩm ướt, tạo nên một không khí ngột ngạt đến khó thở. Trong bóng tối mờ mịt, một bóng đen lướt qua, lạnh lẽo và đầy đáng sợ. Đó là một người đàn ông mang mặt nạ quỷ, bước đi ung dung giữa những ngọn lửa đỏ rực, như thể chính ác thần đang giáng thế. Chẳng ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đằng sau lớp mặt nạ.

"Chạy đi, A Sơ! Đừng quay lại!" – Tiếng mẹ nàng, vỡ vụn trong cơn cuồng loạn. Rồi tất cả im bặt, như thể cả không gian ấy đã bị đóng lại.

Vậy mà nàng vẫn chạy, mặc cho chân tay như bị đá đè nặng. Đôi mắt nàng không dám quay lại dù chỉ một lần. Trong tâm trí, chỉ có hình ảnh mẹ nàng đã khuất, một người đã ra đi mà không thể bảo vệ được đứa con nhỏ yếu ớt, chỉ còn lại sự im lặng của một bóng đen ám ảnh cả đời nàng.

Mười hai năm qua đi, những ký ức cũ đã trở thành những giấc mơ mơ hồ. Thời gian đã phủ lên nàng một lớp sương mờ, để giờ đây nàng là một cung nữ lạnh lùng, quỳ rửa từng bậc đá phủ rêu trong điện Thái Hòa. Gương mặt nàng luôn tĩnh lặng, không một cảm xúc, như thể đã bị rút cạn mọi thứ. Ánh mắt nàng nhìn vào không gian xung quanh mà chẳng thấy gì, chỉ là một khoảng trống vô cảm, một vực thẳm không đáy. Thế giới này chẳng còn gì có thể làm nàng rung động, vì nàng hiểu rằng, mọi thứ đều vô nghĩa.

Nhưng không ai biết, mỗi vết chai trong lòng bàn tay nàng là một lời thề độc. Mười hai năm trước, khi nàng chạy khỏi làng, khi mẹ nàng đã hy sinh, nàng đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã gây nên cái chết oan nghiệt ấy. Nàng sẽ không để một sinh mạng nào phải mất đi vô lý như vậy, không phải dưới bàn tay của những kẻ vô tâm và tàn nhẫn. Máu của cả làng nàng, những người thân yêu đã ra đi, nhất định phải có kẻ trả giá.

Đêm nay, cũng như bao đêm khác, khi bóng tối dần lấp đầy không gian cung cấm, một cái chết khác lại xảy ra. Một phi tần đã chết trong tẩm cung của mình, treo cổ và miệng nhét đầy tro giấy cùng với móng tay của chính mình. Cung đình đưa ra kết luận rằng đó là một vụ tự sát vì u uất. Nhưng nàng, Tạ A Sơ, không tin. Không phải là tự sát. Đã có quá nhiều cái chết kỳ lạ xảy ra trong cung điện này. Mỗi lần là một bí ẩn khó lý giải, và lần này cũng không phải ngoại lệ.

Cô cung nữ ấy, dù được xem như người vô hình trong cung, nhưng lại luôn luôn lắng nghe từng nhịp thở của đêm tối. Đôi mắt nàng không bao giờ bỏ sót một dấu vết dù là nhỏ nhất. Lặng lẽ, từng bước chân nàng lại gần hiện trường, đôi tay tinh tế bắt đầu lau sạch những vệt máu trên sàn đá lạnh lẽo. Đó là công việc mà nàng đã làm qua nhiều năm tháng, như một cái bóng lặng lẽ quét qua cuộc sống của những người trong cung. Tuy nhiên, hôm nay, có cái gì đó khác lạ.

Cảm giác của nàng không sai. Trong bóng tối này, có thứ gì đó đang dần trỗi dậy. Nó không thuộc về cõi này. Thứ gì đó đáng sợ, không thể diễn tả bằng lời, như một cơn ác mộng đang rình rập trong bóng tối, đợi chờ thời cơ để nuốt chửng tất cả. Tạ A Sơ cảm nhận được điều đó rõ ràng. Và trong khoảnh khắc yên tĩnh nhất của nàng, khi mà tất cả xung quanh như đã ngừng thở, nàng biết rằng nàng sẽ phải đối mặt với một bí mật kinh hoàng, một bí mật đã nằm dưới lớp vỏ bọc của những người quyền lực.

Cung cấm này không còn là nơi an toàn nữa.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc