Hôn lễ hôm nay được xem là một sự sắp xếp vội vàng, được ȶᏂασ túng bởi bàn tay của chính vị phu nhân quyền lực nhất của Triệu gia. Ngay từ cái hôm tin dữ báo về, Lâm Thiên Mỹ đã vội vàng sắp đặt, yêu cầu phu quân nhanh chóng xúc tiến hôn lễ với nhà họ Tống với lý do muốn xung hỷ để giải trừ hung hiểm của Triệu Gia. Còn mục đích thật sự, nàng vẫn giấu trong lòng cho đến tận lúc này.
Nối bước theo mỹ mẫu, dục hỏa trong lòng Triệu Thiên Phong ngày càng nóng rực, nhất là khi được chiêm ngưỡng dáng vẻ phong tao, đẫy đà, cặp mông… à, hay dùng theo lối ngôn ngữ cổ xưa gọi là đồn bộ phì nhiêu, tròn trịa và căng tròn mà vải vóc chẳng che đậy được bao nhiêu.
Suốt chặng đường, Triệu Thiên Phong đã nuốt không biết bao nhiêu ngụm nước bọt vào trong, khó khăn lắm mới ngăn không để chúng phát ra tiếng động. Dù chưa biết mẫu thân đang dẫn mình đi đâu, nhưng mặc kệ, chỉ cần ở cùng một chỗ với nàng, cho dù là núi đao biển lửa Triệu Thiên Phong cũng chẳng từ nan.
Huống hồ chi, Triệu Thiên Phong biết rõ làm gì có chuyện vị mẫu thân này để điều bất lợi xảy đến với chàng, nàng ta yêu thương chàng còn không hết. Cứ thế, đôi mẫu tử đi hết một dãy hành lang của hậu viện, rất nhanh đã đến trước một gian phòng với đôi đèn lồng đỏ treo cao, tuy không tráng lệ bằng phòng tân hôn của huynh trưởng nhưng nhìn qua cũng rất có phong vị.
Cõi lòng Triệu Thiên Phong càng khấp khởi, khi mẫu thân dừng lại bước ngọc. Trong đầu chàng ta thầm nghĩ, chẳng lẽ mỹ phụ này vì hôn lễ của trưởng tử mà cũng muốn được hưởng lại diễm phúc của đêm động phòng hoa chúc hay sao.
Đầu óc Triệu Thiên Phong đặc quánh với những tư tưởng đầy hương sắc, chàng cứ thế ngây ngốc đi theo mỹ mẫu trong lúc nàng đẩy cửa bước vào trong.
Đến khi mẫu thân cẩn thận đóng kín cửa phòng, dưới ánh sáng lập lòe của những ngọn nến, Triệu Thiên Phong mới dần tỉnh táo trở lại khi nhận ra còn có sự hiện diện của thêm một người nữa trong phòng. Người này, cũng là phụ nữ, đang vận lên người bộ trang phục tân nương đỏ thắm, chiếc khăn trùm đầu vẫn còn chưa được giải khai.
Triệu Thiên Phong sững người, có ngốc đến đâu cũng nhận ra người có thể mặc bộ lễ phục này hôm nay trong Triệu gia chỉ có một, chính là tân nương tử của huynh trưởng, người mà sắp tới đây chàng phải gọi bằng đại tẩu. Nhưng trước khi trở nên ngây ngốc vì chưa hiểu chuyện gì đang sắp diễn ra, Triệu Thiên Phong vẫn kịp ngắm nhìn rồi say đắm trước thịt da và vóc dáng của nữ nhân vừa gặp gỡ.
Triệu Thiên Phong đến giờ buộc phải công nhận phong cách thời trang của nữ giới ở xứ sở này thật là phóng khoáng, bộ lễ phục vẫn theo phong cách khoe trọn thịt da và những vùng cơ thể đẫy đà. Chẳng những không kín đáo mà trái lại trên chiếc yếm đào đỏ thắm còn cố ý được thiết kế những mảng mỏng manh, gần như xuyên thấu, tựa như mấy món đồ lót khiêu gợi thời hiện đại. Tất nhiên, để những món trang phục này phát huy sức gợi cảm vẫn phải cần đến vóc dáng của chủ nhân, và vị đại tẩu tương lai của Triệu Thiên Phong hoàn toàn không làm chàng thất vọng. Cho dù là dưới ánh sáng vàng vọt của những ngọn đèn, da thịt kia vẫn thừa sức thể hiện sự trắng trẻo, mịn màng, Triệu Thiên Phong tuyệt nhiên không nhìn thấy bất kỳ tì vết nào trên làn da ấy. Chưa hết, đôi gò bồng đảo tuy không phồn thịnh như mẫu thân Lâm Mỹ Ngọc, thế nhưng vẫn căng mọng bên dưới yếm đào, kiêu ngạo vểnh cao như để minh chứng cho tuổi xuân đang phơi phới.
Triệu Thiên Phong nhất thời chỉ biết đứng ngây ra như tượng, không biết mình đang được mẫu thân sắp đặt chuyện gì, là phúc hay là họa. Đúng lúc này, vị mỹ phụ bước một mạch đến bên giường, uốn éo đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô gái trẻ, càng khiến Triệu Thiên Phong ngây ngốc, nước dãi đã muốn chực trào ra khóe miệng.
Lâm Thiên Mỹ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thiếu nữ, cô gái khẽ giật mình nhưng sớm nhận ra đó cũng là bàn tay nữ nhân, lại nhìn ra chiếc vòng ngọc gia truyền của Triệu gia, biết là nhạc mẫu nên liền ngoan ngoãn. Mỹ phụ mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía Triệu Thiên Phong cất giọng:
- Nhi tử, con lại đây.
Cách xưng hô như thế khiến thiếu nữ không thể nhận ra hư thực, còn Triệu Thiên Phong thì giật nảy mình, theo phản xạ vội vàng bước đến. Khi chàng trai đã đến bên cạnh, đứng trước mặt cả hai mỹ nữ, Lâm Thiên Mỹ mới vuốt ve bàn tay ngọc như để trấn an, nhẹ nhàng nói với thiếu nữ cạnh bên:
- Tống Ngọc Linh, hôm nay con đã chính thức là người của nhà họ Triệu.
Thiếu nữ duyên dáng gật nhẹ mái đầu, khe khẽ đáp:
- Dạ, thưa mẫu thân.
Đến lúc này, đầu óc của Triệu Thiên Sơn bỗng lùng bùng, xoay tròn những nghĩ suy
“Ồ… Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, thiếu nữ này là Tống Ngọc Linh, thê tử của huynh trưởng Triệu Thiên Sơn. Quả thật là ŧıểυ thư đài các, huynh trưởng cũng thật có phúc.
Khoan đã… Nếu là như vậy… Tại sao mình lại xuất hiện ở đây? Mẫu thân đang muốn làm gì?”
Như tâm ý tương thông, Lâm Thiên Mỹ đưa mắt nhìn vẻ ngây ngốc của nhi tử, nở một nụ cười khiến hoa nhường nguyệt thẹn, rồi nàng tiếp tục trò chuyện:
- Ngọc Linh, con đã là người Triệu Gia thì sẽ một lòng một dạ, giúp Triệu Gia khai chi tán diệp, có hiểu không?
Bàn tay thiếu nữ vô thức siết chặt, đôi gò má bên dưới lớp vải trùm đầu đã sớm đỏ bừng, Tống Ngọc Linh khi về nhà chồng thì ắt hẳn đã được dạy dỗ, thừa hiểu vị nhạc mẫu đang nói đến chuyện gì. Đứng ở đối diện, lòng dạ của Triệu Thiên Phong cũng đã nóng bừng, những lời này chàng càng hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là không phải đây là chuyện của đại huynh và đại tẩu hay sao, vì sao mẫu thân lại mang theo chàng đến để nói những thứ này, bà không lú lẫn đến mức lầm lẫn chàng với huynh trưởng chứ. Giọng của Tống Ngọc Linh lần nữa khe khẽ cất lên:
- Dạ, nhi nữ hiểu rõ.
Lâm Thiên Mỹ mỉm cười, tiếp tục vỗ vỗ lên bàn tay đã lạnh toát của thiếu nữ, mềm mỏng dỗ dành:
- Tốt lắm. Đúng là thục nữ đoan trang. Linh nhi yên tâm, ta thay mặt Triệu gia bảo đảm con sẽ không bao giờ phải chịu ủy khuất. Được rồi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nhi tử, mau đến cởi khăn cho tân nương tử.
Dứt lời, mỹ phụ hướng ánh mắt về phía chàng trai còn đang há hốc mồm ngơ ngác, sau đó, Triệu Thiên Phong vội vã nhìn về phía cửa phòng, tưởng như mẫu thân đang nói với huynh trưởng của mình. Nhưng nào có ai, gian phòng chỉ có độc nhất Triệu Thiên Phong là nam tử, và ứng với 2 tiếng nhi tử của mẫu thân, chàng đành quay lại đối mặt, gương mặt vẫn đầy ắp vẻ ngu ngơ, chưa hiểu chuyện gì. Phải đến khi Lâm Thiên Mỹ dùng ánh mắt đầy kiên nghị hối thúc, Triệu Thiên Phong mới đưa ngón tay lên chỉ ngược về chính mình để xác nhận thêm một lần nữa. Mỹ phụ gần như mất hết kiên nhẫn vội vã gật đầu, lúc này chàng mới há hốc mồm, nhưng không dám chậm trễ vội làm theo mệnh lệnh.
Trái tim Triệu Thiên Phong đập lên thình thịch trong giây phút thiêng liêng, tấm vải đỏ chầm chậm được vén lên, dung nhan diễm lệ của vị tân nương tử cũng theo đó dần hé lộ. Đôi mắt Triệu Thiên Phong càng trừng lớn, nhan sắc thiếu nữ vốn đã mỹ miều nay được tô điểm trong ngày hôn lễ khiến nó càng thêm sắc sảo, mê đắm lòng người. Tống Ngọc Linh năm nay chỉ mới 16 tuổi, ở thế giới và triều đại này thì là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, như nụ hoa vừa hé nở, thấp thoáng nét trinh nguyên mà vẫn chứa chan sắc thắm.
Vị tân nương tử lúc này đầu vẫn e thẹn cúi gầm, nhất thời chưa thể nhận ra trước mặt nào phải đấng trượng phu mà nàng được hứa gả. Triệu Thiên Phong thì tất nhiên vẫn còn ngẩn ngơ trước nhan sắc đại tẩu, cơ thể cứng đờ như đã biến thành tượng đá, dù vậy gương mặt vẫn lộ rõ nét hài lòng, ngưỡng mộ và… thèm thuồng.
Lại như đọc được tâm tính đứa con trai, Lâm Thiên Mỹ bỗng khe khẽ mỉm cười, nhất là khi nàng đã nhanh mắt nhìn ra đũng quần nhi tử đang rục rịch. Dù vậy, nàng hiểu rõ chuyện chính vẫn chưa xong, giờ mới là phút giây quyết định.
- Phong nhi. Mau mang rượu giao bôi đến.
Thanh âm từ mỹ phụ xé tan sự ngột ngạt và đặc quánh của hai tâm hồn trẻ. Triệu Thiên Phong giật nảy mình, đánh rơi cả khăn lụa xuống nền nhà. Còn Tống Ngọc Linh thì vẫn e ấp cúi đầu, thế nhưng ngờ ngợ nhận ra có gì đó sai sai, còn tưởng mình vừa vì hồi hộp mà đã nghe nhầm lời nói của mẫu thân.