Hương Diễm Xuyên Không Ký

Chương 5: Nỗi lòng mỹ mẫu

Trước Sau

break

Thế rồi khi bình tâm lại, Tống Ngọc Linh lại nhận ra mình không nhầm lẫn, rõ ràng vị nhạc mẫu vừa gọi hai tiếng “Phong nhi”. Nàng tất nhiên biết rõ ai trong Triệu gia có cái tên này, càng thêm vướng mắc trong lòng, đến khi không dằn được đành len lén ngước nhìn. 

Phía xa, một bóng dáng nam nhân cường tráng đang vội vã bước về phía chiếc bàn gỗ nhỏ, vóc dáng to cao ấy nàng không hề xa lạ, trái lại đã từng tơ tưởng và có chút nhớ nhung kể từ lần đầu gặp gỡ khi hai nhà bàn chuyện kết thông gia.

“Nhưng… sao cậu ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này? Còn phu quân mà ta vừa làm lễ bái đường đâu?” 

Bàn tay Tống Ngọc Linh bất giác trở nên lạnh toát, mặc cho vị nhạc mẫu đang nắm chặt, như sợ nàng sẽ tháo chạy khỏi tân phòng. Lâm Thiên Mỹ dễ dàng nhận ra biểu hiện bất thường này, ngọt ngào lên tiếng: 

- Linh nhi… Mong con tĩnh tâm nghe mẫu thân bày tỏ đôi lời.

Nghe lời này, Tống Ngọc Linh lập tức quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt van nài và đôi chút toan tính của mỹ phụ, khiến bàn tay nàng càng thêm run rẩy. Nhưng dù là thế, với bản tính nhu mì và từ nhỏ đã được dạy dỗ về mỹ đức của một nhân thê, Tống Ngọc Linh không vội vẫy vùng, ngoan ngoãn ngồi im đợi chờ một lời giải thích. Lâm Thiên Mỹ nét mặt thoáng chút u buồn, nghẹn ngào nói: 

- Linh nhi. Ta biết chuyện này con sẽ khó chấp nhận, thế nhưng ta cũng mong con hiểu, Triệu gia đang đứng trước nguy cơ rất lớn sẽ không thể tiếp tục nối dõi tông đường được nữa. 

Triệu Thiên Phong lúc này cũng đã mang rượu đến, nhưng chỉ dám đứng im lặng ở một bên. Tống Ngọc Linh nghe được những lời này tâm trí càng thêm mờ mịt, ngập ngừng dò hỏi: 

- Mẫu… mẫu thân… Người nói vậy là sao? Vì sao Triệu gia lại… và con thì có liên quan gì cơ chứ? 

Lời của Tống Ngọc Linh vừa dứt, Lâm Thiên Mỹ đã vùng dậy, rồi làm một hành động mà cả hai người trẻ tuổi không ngờ đến, đó chính là bà không do dự hạ mình quỳ xuống trước mặt con dâu. Cả Tống Ngọc Linh và Triệu Thiên Phong đều hốt hoảng cùng quỳ thụp xuống theo, vị ŧıểυ nương tử muốn nâng nhạc mẫu dậy nhưng nàng lòng đầy cương quyết, nắm chặt bàn tay Tống Ngọc Linh, nức nở giãi bày: 

- Ngọc Linh… Hức… Chuyện này… chỉ có con mới có thể giúp được Triệu gia. Xem như mẫu thân cầu xin con, mong con đồng thuận để hương hỏa Triệu gia được tiếp tục duy trì. Hức… hức… 

- Mẫu thân… Người hãy bình tâm lại. Rốt cuộc là có chuyện gì, mong người hãy nói rõ ràng đi ạ. 

Lâm Thiên Mỹ cố dằn cơn nức nở, nuốt lệ vào trong rồi chầm chậm nói:

- Hức… Không giấu gì con… Do sai lầm của Triệu lão gia, bảy ngày nữa, Phong nhi đã phải lên đường tòng quân. Hức… Lần ra trận này không phải tầm thường, nó phải đối đầu với giặc Khương hung bạo… Hức… hức… sinh tử ra sao thật không lường trước được. 

Ngừng lại vài giây để bình tâm hơn, cũng để cho Tống Ngọc Linh có thể tiếp thu, Lâm Mỹ Ngọc mới tiếp tục:

- Triệu gia đời này chỉ có 2 huynh đệ nó là người nối dõi. Là mẫu thân của chúng, ta hiểu rõ hai đứa nó như lòng bàn tay. Không giấu gì con, Ngọc Linh à, Thiên Sơn nó từ nhỏ đã học theo phụ thân, suốt ngày chỉ lo đèn sách, cơ thể cực kỳ yếu nhược. Chỉ có Thiên Phong, nó… theo bá phụ rèn luyện từ nhỏ, sức vóc tráng kiện, mới là nhân tuyển thích hợp nhất để giúp Triệu gia duy trì hương hỏa.

Thế nhưng, hôn sự giữa hai nhà chúng ta đã định, Linh nhi, con buộc phải gả cho Thiên Sơn. Thời gian cấp bách ta cũng không thể lo thêm hôn sự cho Thiên Phong, đành phải nghĩ ra hạ sách này. Ngọc Linh, con nổi tiếng thông minh, hiểu chuyện, ắt hẳn sẽ hiểu được nỗi lòng của ta, giúp Triệu gia qua cơn khốn khó. 

Đã lờ mờ đoán ra dụng ý của vị nhạc mẫu này, gương mặt diễm kiều càng thêm hồng nhuận, còn lan xuống cả vùng da thịt trắng ngần bên dưới, như muốn hòa tiệp vào sắc màu của váy áo tân nương, khiến Triệu Thiên Phong càng thêm mê đắm. Chàng trai cũng không phải ngốc, đến nước này đã rõ ràng ý tốt của mẫu thân, cũng hiểu ra lý do nàng mang chàng đến đây. Tất nhiên, mọi việc đều cần có sự đồng thuận của đại tẩu. Tất nhiên, cho dù trái tim thiếu nữ đã nhảy nhót như chú nai con, vừa háo hức, vừa chờ mong thế nhưng nàng vẫn không thể dễ dàng chấp thuận. Tống Ngọc Linh cố thu gom dũng khí, liếc nhìn Triệu Thiên Phong giây lát trước khi tiếp tục thẹn thùng, cúi đầu lí nhí cất giọng: 

- Mẫu thân, chuyện này… chuyện này là sai trái… nữ nhi tuy ngu muội nhưng từ nhỏ đã được phụ mẫu dạy cho kinh thư, lễ tiết, sao có thể làm ra chuyện trái với luân thường như thế. 

Bàn tay của Lâm Thiên Mỹ càng siết chặt, nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn từ lâu: 

- Linh nhi. Ta biết chuyện này là khó chấp nhận. Nhưng ta cam đoan đây sẽ là bí mật tuyệt đối giữa ba người chúng ta. Mọi thứ đã được sắp đặt hết sức chu toàn, con có thể yên tâm. Hơn nữa, Phong nhi cũng mang trong mình dòng máu của Triệu gia, con động phòng cùng với nó cũng là làm tròn bổn phận, nếu đơm hoa kết trái thì chúng ta sẽ mãi mãi mang ơn, hết lòng nâng đỡ phụ thân Tống Mục của con. 

Chắc Linh nhi con cũng biết chức vị ngự trù của cha con có được cũng không dễ dàng gì, gia sản và sinh kế của nhà họ Tống cũng đều trông cậy vào danh tiếng này. Thế nhưng trong cung lại lắm thị phi, một chút sơ suất cũng có thể mang họa sát thân. Nếu hai gia tộc chúng ta sát cánh cùng nhau thì mới có thể đỡ đần được phần nào. 

Lần này, giọng điệu của Lâm Thiên Mỹ có phần đanh thép, nghe thì mềm mỏng nhưng nếu để tâm sẽ thấy trong đó còn có vài phần đe dọa. Một nữ tử yếu mềm như Tống Ngọc Linh làm sao có thể đương cự trước sức ép của vị phu nhân già dặn này, sớm đã run rẩy trong lòng, lo âu không ngớt. 

Rốt cuộc, sau thêm vài khắc nghĩ suy, thêm vào đó là sự thúc giục của trái tim thiếu nữ đầy nhiệt huyết, Tống Ngọc Linh dùng sức muốn nâng nhạc mẫu dậy, ngọt ngào đề nghị: 

- Linh nhi đã rõ. Mẫu thân… người đứng dậy trước đã. 

Lâm Thiên Mỹ biết phút giây quyết định đã đến, không vội mà tạo thêm chút áp lực: 

- Không… Linh nhi, đây là thể hiện lòng thành của ta. Con hãy hứa đáp ứng với mẫu thân, bằng không ta sẽ không đứng dậy.

Làm gì còn lựa chọn nào khác nữa, Tống Ngọc Linh thẹn thùng hồi đáp: 

- Con… con đồng ý ạ. Người mau đứng dậy đi ạ.

Nét rạng rỡ lập tức hiện rõ trên gương mặt mỹ phụ, thật nhanh lấy lại nét kiều diễm như đóa mẫu đơn vươn mình khoe sắc sau chút mưa giông, khiến người ta vừa xót thương, vừa ngưỡng mộ. 

- Tốt… tốt quá… Đa tạ con, Linh nhi. Triệu gia nhất định sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa này. 

Nói rồi, như sợ vị tân nương tử sẽ thay đổi ý định, Lâm Thiên Mỹ liền hướng về nhi tử còn đang đứng ngây ngốc một bên, thúc giục: 

- Phong nhi… Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đến cảm tạ Linh nhi. 

Triệu Thiên Phong hai mắt sáng bừng, vội vội vàng vàng bước đến, còn không cẩn thận làm rơi vài giọt rượu trong chén giao bôi. Khi đến trước mặt mỹ nhân, chàng ấp úng:

- Cảm… à không… Đa tạ… đại tẩu. 

Vừa nghe Triệu Thiên Phong xưng hô như vậy, nét mặt Tống Ngọc Linh liền đanh lại, trừng mắt nhìn vừa thẹn thùng, vừa giận dỗi. Đứng một bên, Lâm Thiên Mỹ dễ dàng quan sát, nàng lập tức đến bên cạnh, vỗ một phát thật mạnh vào mông nhi tử, gằn giọng giảng dạy: 

- Đại tẩu cái gì… Cái đó là trước mặt người ngoài. Còn không mau gọi lại. 

Triệu Thiên Phong mặt đầy oan khuất, lại có chút ngờ nghệch nhưng nhờ vậy, Tống Ngọc Linh lại nảy sinh thêm hảo cảm, che miệng cười khúc khích. Triệu Thiên Phong cố vận dụng tối đa đầu óc vốn chưa kịp thích nghi thời đại của mình, rốt cuộc cũng không biết phải xưng hô thế nào, đành liều mạng đáp:

- Đa tạ Ngọc Linh nương tử.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc