Thục Phụ nhìn thấy dáng bộ ngơ ngẩn của Triệu Thiên Phong liền thật nhanh bước đến gần, từng nhịp chân vội vã khiến đôi gò bồng đảo rung động, sóng sánh như miếng đậu hủ non nóng hổi vừa mới ra lò, càng khiến gã nam nhân nóng bừng. Cũng may, từng tiếng gọi “Phong nhi…” dồn dập cất lên, kéo theo những tia ký ức về thân phận của thục phụ nóng bỏng kia, khiến Triệu Thiên Phong vội vàng thức tỉnh, hốt hoảng thu hồi tầm mắt và cả những du͙© vọиɠ vừa nhen nhóm. Khi thục phụ chỉ còn cách vài bước chân, Triệu Thiên Phong mới hoàn hồn, vội vàng hồi đáp:
- Mẫu… Mẫu thân…
Đúng vậy, nàng là mẹ ruột của Triệu Thiên Phong. Lâm Thiên Mỹ hay còn thường được gọi là Triệu phu nhân, năm nay 33 tuổi, là mẫu thân của hai đấng nam nhi nhà họ Triệu nhưng sắc đẹp và vóc dáng không chút phai tàn, thậm chí càng thêm mặn mà, nóng bỏng, như thứ quả cây chín mọng đầy mật ngọt.
- Phong nhi. Con không sao chứ? Sao lại đứng ngẩn ra như vậy?
Lâm Thiên Mỹ giờ đã tiến lại kề cận Triệu Thiên Phong, với chiều cao vượt trội của chàng, càng nhìn rõ hơn sự hấp dẫn của cái khe rãnh sâu hun hút, tạo thành từ hai khối thịt trắng ngần, gương mặt Triệu Thiên Phong rất nhanh đỏ lựng lên trông thấy.
- Phong nhi… Phong nhi… sao mặt con lại đỏ lên như vậy? Ôi… ôi… sao lại có tị huyết chảy ra thế này?
“Tị huyết” - hai chữ này khiến Triệu Thiên Phong ngẩn ra một lúc. Đến khi cảm nhận được sự nóng bừng, có chút đau rát nơi lỗ mũi, bàn tay chàng theo phản xạ đưa lên, quẹt ngang rồi kinh ngạc nhìn vệt máu đỏ tươi lưu lại. Còn chưa hết bàng hoàng thì một mùi hương dịu nhẹ ập đến, kèm theo đó là sự mềm mại của vải vóc khi Lâm Thiên Mỹ vội vàng dùng vạt áo nơi cánh tay lau chùi, bịt chặt lấy một bên mũi. Thế nhưng, động tác này cùng cái ưỡn ngực, vươn người càng khiến cảnh xuân thêm sinh động, tị huyết hay theo ngôn ngữ hiện đại là máu mũi trào nốt ra bên lỗ còn lại.
Mỹ phụ càng thêm hoảng loạn, cuống quýt lau chùi khiến vạt áo nhanh chóng nhuộm đỏ máu huyết con trai. Bỗng dưng, bàn tay mềm mại ấy bị chàng thiếu niên nhẹ nhàng chộp lấy, Lâm Thiên Mỹ kinh ngạc nhìn lên, lập tức bị ánh mắt sâu thẳm của Triệu Thiên Phong làm cho có chút ngẩn ngơ.
- Mẫu thân… Con không sao. - Triệu Thiên Phong giờ đã bình ổn được tâm tình, nhẹ nhàng cất giọng.
Nàng không chút nghi ngờ người đang đứng trước mặt là nhi tử của mình, thế nhưng ánh mắt ấy, Lâm Thiên Mỹ chưa bao giờ nhìn thấy ở con trai, hay nói đúng hơn là trong cả cuộc đời, nàng cũng chưa từng được chứng kiến ánh mắt thẳm sâu, trầm tĩnh và cuốn hút đến lạ lùng như thế. Lồng ngực nàng vô thức nhói lên một nhịp, bàn tay đang bị nắm giữ cũng đột nhiên tê dại mấy phần, hoàn toàn không giống những va chạm xác thịt thân tình lúc trước.
Dù vậy, tất cả chỉ là cảm giác thoáng qua, và nó cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Sự lo lắng của tình mẫu tử ùa về, nàng lại vội vàng dò hỏi:
- Phong nhi. Con thật sự không sao chứ? Hay để mẹ gọi đại phu đến…
Lời nói đột nhiên ngừng lại khi Triệu Thiên Phong hồi đáp bằng một nụ cười ấm áp, tràn ngập tự tin và bản lĩnh. Chàng vẫn đang nắm giữ bàn tay mỹ phụ, luyến tiếc chẳng muốn rời xúc cảm mềm mại, mịn màng nơi ấy.
- Không cần đâu, mẫu thân. Con đã nói là không sao mà, người không tin tưởng con sao?
- Tin… Mẫu thân luôn tin Phong nhi mà. Chỉ là… mau… mau về phòng nghỉ ngơi thêm đôi chút đi, khách khứa cứ để bá phụ con lo liệu, đừng bận tâm.
- Thế nhưng… chẳng lẽ cứ để một mình bá phụ như vậy, liệu ngài ấy có…
- Hi hi… - Mỹ phụ nở nụ cười duyên càng khiến nhan sắc thêm kiều diễm - Không cần phải lo cho ông ấy, bá phụ con giỏi nhất là uống rượu. Nghe lời mẫu thân, cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Hơn nữa, tối nay còn việc hệ trọng cần đến con đấy.
- Vâng, mẫu thân. Ơ mà… có việc gì vậy ạ?
- Hi hi… Đừng hỏi nhiều, tối nay con sẽ biết.
Triệu Thiên Phong cũng không dây dưa nữa, nhất là khi làm sao anh có thể đành đoạn chối từ ánh mắt, nụ cười đầy mê hoặc ấy. Vị thiếu gia chậm rãi trở lại phòng, trên đường cũng đón nhận không ít những sự cung kính cúi chào từ đám hạ nhân, bắt đầu cảm thụ phong vị của cuộc sống cao sang, quyền quý.
Nhưng sự vui vẻ ấy chẳng kéo dài được bao lâu, khi Triệu Thiên Phong trở lại phòng, tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để “truy cập” vào những ký ức của thân chủ, anh lập tức trở nên căng thẳng.
Tầm khoảng 3 tháng trước, Triệu Gia đã đứng trước bờ vực sinh tử. Phụ thân của anh, Triệu Thiên Hoành đến hiện tại chỉ còn nắm giữ một chức quan tứ phẩm trong triều, phụ trách sổ sách xuất nhập một vài hạng mục vật tư trong hoàng cung. Ấy vậy mà ông ta cũng không làm tròn bổn phận, sơ suất trong báo cáo và bị phát hiện, khiến Chu Hoàng đế nổi giận.
Đúng ra mà nói, sai sót của Triệu Thiên Hoành cũng không quá lớn lao, thế nhưng gần vua như gần hổ. Từ sau khi Triệu gia lập nhiều công lao, giúp vương triều của nhà Chu thống nhất và mở rộng bờ cõi, nhiều đời hoàng đế kế vị đã luôn muốn chèn ép, triệt tiêu sức ảnh hưởng của Triệu gia. Cũng vì thế, ngay khi có cơ hội Chu hoàng đế hiện tại làm sao có thể bỏ qua, thậm chí còn muốn nặng tay nghiêm trị để làm gương.
Cũng may, thời điểm đó quân tình nơi biên cương xảy ra náo loạn. Một quan ải đã báo tin thất thủ bởi giặc Khương phía bắc, Triệu Khải tướng quân lúc này cũng đã được triệu về bàn tính quân cơ. Trước sự giận dữ của hoàng gia, Triệu Khải tuy không dính líu gì đến quan ải này, đành phải đứng ra nhận lĩnh trọng trách mang quân chiếm lại thành trì, thề nguyện lấy công chuộc tội cho huynh trưởng.
Chu hoàng đế sau khi cân nhắc thiệt hơn, liền chấp nhận. Thế nhưng ông ta còn ngoan độc ở chỗ muốn Triệu Thiên Phong theo tòng quân để thể hiện lòng trung nghĩa. Tình hình nam tử Triệu gia thì ai cũng biết, ngoài Triệu Thiên Phong sớm thể hiện hùng tài võ lược, được đích thân Triệu Khải đào tạo thì còn lại chỉ là hạng yếu mềm, không có chí lớn. Bởi thế nên Chu hoàng đế mới nhân cơ hội này, muốn nhờ chiến loạn để nếu có thể thì triệt luôn mối họa về sau.
Những điều này, chính là trí tuệ của Triệu Thiên Phong hiện tại suy đoán ra, còn thân chủ trước đây tuy đam mê võ lực nhưng đầu óc giản đơn, thậm chí còn tỏ ra háo hức khi có được cơ hội tòng quân ra trận.
Tất nhiên, Triệu Thiên Phong lúc này chẳng có chút nào e sợ. Với bản lĩnh và trí tuệ, cộng thêm những hiểu biết về quân sự đã được đúc kết, truyền thừa của biết bao danh tướng, mưu sĩ, Triệu Thiên Phong tự tin mình có đủ bản lĩnh để ra trận lập công, không chỉ khiến âm mưu của cái tên Chu hoàng đế kia đổ vỡ mà còn có thể làm Triệu Gia một lần nữa rạng danh trên chốn quan trường.
Nghĩ ngợi một lúc mà đã gần 1 canh giờ trôi qua, tiếng huyên náo bên ngoài đã không còn là mấy. Cái giọng oang oang của bá phụ Triệu Khải lúc này cũng đã chuyển sang lè nhè đặc trưng của người say rượu.
Chờ đợi thêm một lúc thì bên ngoài đã hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn đâu đó tiếng của các gia đinh, tỳ nữ đang lục cục dọn dẹp sau bữa tiệc. Đúng vào lúc này, từ phía cánh cửa gỗ thô sơ vang lên vài tiếng gõ nhẹ nhàng, đều nhịp, theo cùng với đó là giọng nói nhu mì, ngọt ngào quen thuộc:
- Phong nhi. Là mẫu thân đây.
Trái tim Triệu Thiên Phong bỗng giật thót lên một nhịp. Chàng vội vàng bước đến mở toang cánh cửa, cõi lòng khấp khởi khi lần nữa được chiêm ngưỡng dung nhan kiều diễm ấy. Người đến tất nhiên là Lâm Thiên Mỹ, vị mỹ phụ lúc này đã thay một chiếc áo khoác ngoài, chất lụa tơ tằm càng thêm mỏng manh, phấp phới tung bay trong làn gió đêm thổi luồng trong dãy hành lang.
Trước khi ánh mắt bị thu hút hoàn toàn bởi vóc dáng mê người, Triệu Thiên Phong vẫn kịp thấp thoáng trông thấy vài tên hạ nhân đang khó nhọc dìu dắt hay nói đúng hơn là khiêng vác thân xác rũ rượi của huynh trưởng, phụ thân và bá phụ về những gian phòng khác biệt, điều đó cho thấy là yến tiệc đã tàn.
Đối diện với ánh nhìn như muốn xuyên thấu qua vải vóc của nhi tử, Lâm Thiên Mỹ gò má bất giác ẩn hồng, sở dĩ nàng có phản ứng như thế vì biết rằng tiếp theo đây sẽ là những phút giây hổ thẹn không tránh khỏi. Mỹ phụ thẹn thùng cất giọng:
- Phong nhi. Con đi theo mẫu thân.