Trên bãi cát hoang vu, thơ mộng ấy, một cảnh hương diễm đang nồng nhiệt diễn ra. Cô gái với thân hình nóng bỏng đang không ngừng phi nước đại, cặp mông nhún nhảy điên cuồng trên chiếc cọc to dài làm bằng da thịt.
A… A… Thiên Phong… Em sướиɠ… Của anh to quá… sướиɠ chết mất…
Nằm bên dưới, Thiên Phong cũng đang tỏ ra hưởng thụ, đôi cánh tay vẫn trải dài trên nền cát, không phải vì anh hững hờ mà vì chúng vẫn chưa kịp phục hồi chức năng vận động. Đôi tay ấy đã gồng gánh sinh mạng của cả hai người, trải qua chặng đường dài bay lượn, đến những giây phút cuối cùng chỉ còn được duy trì bằng ý chí phi thường của viên đặc nhiệm.
Anh ta tên đầy đủ là Triệu Thiên Phong, năm nay đã 42 tuổi, thuộc biên chế của một tổ chức đặc nhiệm cấp Quốc Gia. 20 năm nay, anh đã hoàn thành biết bao nhiệm vụ lớn nhỏ, lần ám sát này chính là nhiệm vụ sau cùng mà anh đã thương lượng cùng tổ chức để rời bỏ thứ công việc đầy chết chóc này.
Còn cô gái đang ra sức nhấp mông bành bạch kia là đồng đội, cũng là đệ tử được anh nhiều năm đào tạo. Tiếng gầm gừ trầm đục vang lên, cơn kɧoáı ©ảʍ đang càng lúc càng dâng trào mãnh liệt dưới sự cuồng nhiệt của nàng kỵ sĩ. Đúng vào giây phút thăng hoa, khuông miệng người đàn buộc lòng hé mở để giải phóng tiếng rên. Đột nhiên, nhanh như điện xẹt, đôi môi căng mọng và đỏ thắm của cô gái lao vụt tới, trao gởi nụ hôn ngọt ngào trong giây phút cả hai cùng lên đến đỉnh thiên đàng.
Cuộc truy hoan tưởng chừng như hoàn hảo lặng yên kết thúc. Trên gương mặt của đôi nam nữ ngoài sự tận hưởng còn phảng phất những nỗi niềm, như đã nhận ra số phận của mình. Triệu Thiên Phong lần đầu tiên lên tiếng, vừa mở miệng đã thốt lên một câu hỏi không đầu đuôi:
Là do tổ chức ép buộc sao?
Giọng cô gái hòa lẫn cùng tiếng thút thít khẽ khàng đáp lại:
Dạ, em xin lỗi. Đây cũng là nhiệm vụ cuối cùng của em, để giải thoát cho gia đình.
Sau lời nói ấy, không khí trên bờ cát như đông cứng lại, cho đến khi hai xác thân giật nảy lên gần như cùng một lúc, máu đen đặc sệt trào ra khóe miệng của cả hai người. Chất độc mà cô gái truyền sang từ nụ hôn chết chóc đã bắt đầu bộc phát. Thiên Phong thều thào tiếp lời:
Tôi không trách cô. Hy vọng sự đánh đổi của chúng ta là xứng đáng. Dù sao cũng cảm ơn cô đã cho tôi một sự ra đi êm ái.
Hức… Hức… Nếu có kiếp sau… Em nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp anh. Hức… Hức…
Ha ha… Khụ khụ… Thôi được rồi. Cuối cùng chúng ta cũng được thật sự nghỉ ngơi, tận hưởng thôi nào… Ha ha… Khụ… khụ…
Theo tràng cười sau cuối ấy, máu đen từ miệng Thiên Phong càng phun trào dữ dội. Phía xa, ánh hoàng hôn từ đường chân trời đỏ rực, như tấm màn trời phủ lên hai xác thân trơ trọi, đang dần mất đi sự sống.
Ý thức của Thiên Phong dần tắt lịm, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo đang từ hai lòng bàn chân kéo ngược lên. Cái lạnh ấy đi đến đâu, sự sống và cảm giác của anh mất đi đến đó.
“Thì ra… đây là cảm giác của cái chết.” - Thiên Phong cảm nhận bằng những tia ý thức sau cùng. Khi cái lạnh bao trùm cơ thể, luồng ý thức ấy chỉ còn là một lớp mỏng manh, bồng bềnh như đang trôi dạt giữa không trung, bị xô đẩy bởi những cơn gió biển.
Rồi đột nhiên, ý thức Thiên Phong cảm giác như đang xoay tròn mãnh liệt, tựa như bị hút vào một vòng xoáy, tất nhiên mọi thứ đều rất mơ hồ, cho đến khi…
…
Tại một tinh cầu xa lạ hoặc một thế giới song song nào đó. Bên trong một gian phòng với lối kiến trúc xưa cũ của thời phong kiến, một thanh niên ngồi bật dậy, đôi mắt ngọc trợn trừng, gương mặt góc cạnh, khôi ngô ngập đầy nét kinh ngạc.
Đôi mắt chàng trai gần như phải lập tức khép lại với cơn đau đầu dữ đội, từng mảng ký ức vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm đang không ngừng xáo trộn, hòa lẫn bên trong.
Không biết trải qua bao lâu, khi các giác quan lần lượt quay trở lại, đôi tai nghe được tiếng huyên náo rộn ràng phía bên ngoài cửa gỗ, chàng trai ấy mới dần tỉnh lại. Đôi mắt đã có thêm phần sâu thẳm chầm chậm hé mở, thu hết khung cảnh gian phòng vốn đã có trong tiềm thức vào tâm trí. Kế đến, đôi bàn tay trắng trẻo nhưng tràn đầy sức lực đưa lên, siết chặt rồi tự sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, ngơ ngác cảm nhận về thứ trang phục bóng loáng, nhiều lớp, vừa nóng vừa vướng víu đang khóa lên người.
Chuyện… chuyện này là… - Chàng trai run rẩy cất lời với chất giọng trong veo lạ lẫm - Là… trùng sinh… à không phải… xuyên không sao?
Những mảng ký ức đã tự động được sắp xếp ngăn nắp trong bộ não giúp Triệu Thiên Phong nhận định tình hình. Thân xác này chính là Nhị thiếu gia nhà họ Triệu, đúng theo cái cách xưng hô thời phong kiến của Hoa Quốc, nhưng lạ lùng là ngôn ngữ của cả hai dòng ký ức đều là Việt Ngữ.
Vị nhị thiếu gia này cũng mang tên họ là Triệu Thiên Phong, năm nay mới 16 tuổi. Triệu Gia là một gia tộc nhất lưu, nếu không muốn nói là có tầm ảnh hưởng quan trọng đến Chu Quốc, vương triều đương nhiệm đã thống nhất và nắm giữ phần lớn lãnh thổ trên đại lục. Từ nhiều thế hệ trước, Triệu Gia đã lập được nhiều công lao hiển hách, nắm giữ những chức vụ trọng đại trong triều. Chỉ là, đến giai đoạn này, khi chiến loạn đã dần ổn định, vị thế của Triệu Gia cũng từng bước lụi bại trong chốn quan trường, công cuộc khai chi tán diệp cũng đang đứng bên bờ héo rũ.
Hiện tại, Triệu Gia nam tử chỉ bao gồm 4 người, thuộc hai thế hệ. Đời trước gồm có Triệu Thiên Hoành, gia chủ Triệu Gia, cũng là phụ thân của Triệu Thiên Phong và bá phụ của anh là Triệu Khải, một võ tướng nắm giữ chút binh quyền nơi quan ải. Thế hệ tiếp nối thì ngoài Triệu Thiên Phong còn một vị huynh trưởng tên Triệu Thiên Sơn.
Sự náo nhiệt bên ngoài chính do hôm nay là hôn lễ của vị huynh trưởng này, Triệu Thiên Sơn theo hôn ước định sẵn giữa hai nhà Triệu - Tống đã kết duyên cùng Tống Ngọc Linh. Tống Gia tuy không có quyền hành trong triều đình nhưng gần đây đã nổi lên là một gia tộc giàu có. Tống Mục, gia chủ hiện tại của Tống Gia là một ngự trù, thời trẻ có được chức vị này nhờ sự giới thiệu và nâng đỡ của Triệu Thiên Hoành, nên đôi bên đã định ra hôn ước. Tống Gia hiện tại nhờ danh tiếng này của Tống Mục mà mở thêm nhiều tửu lầu, sinh kế ngày càng hưng thịnh.
Tuy không dám tin vào sự tình huyền ảo này, thế nhưng Triệu Thiên Phong nào phải hạng nam tử yếu mềm, không lâu sau đó đã chấp nhận sự thật, mừng rỡ cảm thụ cuộc sống thứ hai được ơn trên ban tặng.
Sau thêm một lúc làm quen và hết sức hài lòng với cơ thể trẻ trung, cường tráng, Triệu Thiên Phong mạnh dạn đẩy cửa bước ra ngoài, tiếp tục hòa nhập vào không khí tưng bừng náo nhiệt của hôn lễ.
Lúc này, đã không còn sớm, nhiều quan khách đã rời đi nhưng trong sảnh vẫn rộn ràng, nhất là bàn tiệc lớn nhất. Vừa bước ra từ hậu viện, Triệu Thiên Phong đã thấy nơi đó những khuôn diện nam nhân vừa xa lạ mà lại rất thân quen. Bọn họ, cũng như Triệu Thiên Phong đều ăn bận theo phong cách cổ trang, anh có thể dễ dàng nhận ra phụ thân đã ngã gục xuống bàn, huynh trưởng Triệu Thiên Sơn thì đang bị một tráng háng uy phong, lực lưỡng kẹp cổ, ép uống ừng ực từng bát rượu. Đó không ai khác chính là bá phụ Triệu Khải của cả hai huynh đê, vừa từ quan ải trở về tham dự cuộc vui.
Tiếng cười nói, hòa cùng cả tiếng van xin của Triệu Thiên Sơn khiến không khí càng thêm náo nhiệt. Nhờ vào ký ức, Triệu Thiên Phong cũng chẳng xa lạ gì với khung cảnh này, đang định bước đến chung vui thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng trong trẻo đến mê người:
Phong Nhi… Con tỉnh rồi à?
Triệu Thiên Phong theo phản xạ nhìn sang, đôi mắt anh lập tức sáng bừng khi được chiêm ngưỡng một dung nhan diễm lệ. Phía xa nơi dãy hành lang, một thục phụ với mái tóc đen tuyền được búi gọn kỹ càng, tạo hình tinh xảo, điểm xuyết bởi chiếc trâm cài ngọc thạch. Gương mặt nàng kiều diễm, khuôn trang tròn trịa toát lên nét dịu hiền, đôi mày liễu mỏng manh nằm khép nép trên đôi mắt đẹp, hàng mi cong vút tự nhiên, và nổi bật nhất chính là đôi môi đỏ tươi, căng mọng đang e ấp nở nụ cười hòa ái.
Nhưng điều làm Triệu Thiên Phong mê đắm nhất chính là trang phục bên dưới. Trái ngược với cách ăn mặc rườm rà, kín kẽ của đấng nam nhi, thục phụ chỉ khoác lên người một lớp áo ngoài, được chiết lại nơi eo bằng dây mảnh, cổ áo khoét sâu hay nói đúng hơn là gần như nó không vốn không tồn tại, khoe trọn chiếc cổ với xương quai xanh thon thả, bờ vai như ngọc, da thịt trắng ngần, mê người nhất chính là nửa trên hai bầu ngực to tròn lộ rõ, nung núc đang bị ép chặt bởi chiếc yếm hồng thêu hoa, tạo thành cái khe sâu hoắm.