Hương Diễm Xuyên Không Ký

Chương 1: Nhiệm vụ cuối cùng

Trước Sau

break

Thành phố X, trên tầng cao nhất của một khách sạn hạng sang, đêm đã khuya nhưng tiếng nhạc xập xình vẫn đang vang dội từ dàn loa công suất lớn. Tầng cao nhất này đêm nay đã được bao trọn, tại hồ bơi rộng lớn ngay tại trung tâm, một gã đàn ông đầu cạo trọc, mặt mày bặm trợn đang ra sức vui đùa cùng dàn mỹ nữ. Hắn ta như một vị đế vương, sảng khoái đón nhận sự hầu hạ của dàn phi tần cực phẩm, ai nấy cũng đều nóng bỏng, trong số họ còn có cả những minh tinh màn bạc, thường xuyên xuất hiện trong những mơ ước viển vông của đám đàn ông. 

Đúng vào lúc cuộc chơi sắp đến đoạn thăng hoa, gã đàn ông duy nhất nơi này đã bế thốc một cô gái đặt lên thành bể bơi, chiếc quần bé xíu chẳng giúp che đậy gì mấy cũng đã bị lột ra khỏi đôi chân thon thả, trắng mịn của cô gái trẻ. Gã đàn ông thèm thuồng nhìn thẳng vào vùng thầm kín đang bị cô gái yếu ớt che đậy rồi cười lên ha hả, từ dưới nước đứng thẳng lên, khoe ra khúc thịt đen đúa giữa hai chân đã cương lên cứng ngắc, chỉa thẳng về phía trước. 

Những lời khen ngợi, những tiếng cười đùa hòa lẫn trong tiếng nhạc xập xình, còn có cả những lời hối thúc để màn hương diễm bắt đầu. Thế nhưng đúng vào lúc then chốt ấy, cánh cửa duy nhất của tầng lầu bật mở, lập tức thu hút sự chú ý của đám đông đang hoan lạc. Gã đầu trọc tức giận quát tháo: 

Phía cánh cửa, người đàn ông trong trang phục nhân viên phục vụ dường như để ngoài tai lời quát tháo ấy, anh ta vẫn chầm chậm bước từng bước, phong thái ung dung như đây là chốn không người. Cô gái trần truồng trên thành hồ vì hoảng sợ đã vội vàng tuột xuống bể bơi, khiến gã đầu trọc càng thêm điên tiết, tiếp tục hét vang: 

Hắn hét lớn gọi người thêm mấy lần, thế nhưng chẳng có động tĩnh nào hồi đáp ngoài tiếng bước chân cồm cộp của người đàn ông vừa xuất hiện. Một linh cảm bất an xuất hiện, gã đầu trọc vội vàng phóng lên bờ, chẳng còn quan tâm đến các mỹ nhân, chạy thục mạng về phía quầy bar bên cạnh. Thế nhưng, hắn ta còn chưa chạy được mấy bước thì…

“Chiu… Bụp…”

Một tiếng khô khốc vang lên từ khẩu súng lục đã được gắn nòng giảm thanh, trên cái đầu trọc lóc của gã đàn ông thô kệch lập tức xuất hiện một lỗ nhỏ, từng tia máu đỏ thắm từ đó phun trào. Cơ thể trần trụi của hắn đổ ập xuống nền gạch lạnh tanh, giây lát sau mới kéo theo những tiếng thét hốt hoảng của đám đông phụ nữ. Cả đám thịt da trắng trẻo sợ hãi chạy toán loạn, rồi nhanh chóng tụ họp, run rẩy đứng co ro vào một góc. 

Tên hung thủ từ nãy đến giờ vẫn không thốt lời nào, lạnh lùng tiến đến kiểm tra tình trạng thi thể, không chút vội vàng. Chuyện tưởng đã xong, nào ngờ từ phía cánh cửa cầu thang, tiếng huyên náo vang rền, hàng chục con người trên tay lăm lăm vũ khí nhanh chóng xông ra, bủa vây lối ra vào duy nhất. 

Người đàn ông với khẩu súng lục trên tay lập tức chau mày, nét mặt lo âu nhìn về phía đám đông. Một giọng nói đi kèm tiếng cười đầy uy thế vang lên: 

Dưới sự quan sát của người vừa được gọi là đặc nhiệm quốc gia, không thấy bất cứ khuôn miệng nào mấp máy trong số những gã đang đứng dàn hàng, điều này cho thấy tên trùm thật sự vẫn chưa chịu lộ mặt mà đang kỹ càng đứng nấp sau lưng thuộc hạ. Viên đặc nhiệm vẫn lặng im quan sát, trong lúc giọng nói của gã trùm vẫn tiếp tục vang lên:

Sau lời nói ấy, gần 30 tên thuộc hạ đồng loạt lấy ra vũ khí sáng choang, ȶᏂασ tác gọn gàng, dứt khoát chứng tỏ đều không phải hạng xoàng, tiếng kim loại khô khốc làm sống lưng đám phụ nữ đang co cụm một nơi lạnh toát. 

Vòng vây dần siết chặt, không quá vội vàng mà tạo ra sơ hở chứng tỏ đám người này vẫn rất xem trọng đối thủ của mình, lối ra duy nhất vẫn còn giữ lại mấy tên làm nhiệm vụ gác của. Vị đặc nhiệm tất nhiên chẳng phải siêu nhân hay có hào quang nhân vật chính gì cả mà có thể 1 chọi 30, lúc này đã phải dần lui về phía lan can lộng gió. 

Không khí càng lúc càng căng thẳng, đột nhiên, viên đặc nhiệm kia quay người bỏ chạy, hướng thẳng ra khoảng không vô tận bên ngoài. Ai cũng hiểu đó là đường chết, 30 tên thuộc hạ cũng không khỏi sững người, trước khi giọng nói của gã đại ca lần nữa vang lên, thúc giục: 

Đám thuộc hạ bừng tỉnh, lập tức khẩn trương, tập trung vào việc chém giết, ai cũng tin rằng gã đặc nhiệm kia sẽ quay lại tìm đường thoát. Nào ngờ, anh ta không chút do dự, bước chạy càng lúc càng nhanh rồi trước ánh mắt kinh ngạc của cả đám người, tung mình lao thẳng vào không trung. 

Lúc này, cả đám người mới kịp chạy đến, miệng mồm há hốc khi thấy viên đặc nhiệm đang bay lượn giữa không trung, trang phục của anh ta đã biến thành một chiếc dù lượn. Trong đám đông ấy, một gã gia nhập chậm nhất lúc này đã chen lên trước, miệng chửi rủa rồi móc từ trong áo ra một khẩu súng lục, nhắm hướng dù lượn bắn liên tục nhiều phát. Thế nhưng, chỉ một cái chao mình, viên đặc nhiệm đã dễ dàng đổi hướng bay, vòng sang bên hông tòa nhà né tránh.

Đám người theo phản xạ định dồn về một góc để tiếp tục theo dõi, thế nhưng trong lúc hỗn loạn đó, gã vừa dùng súng bỗng thấy cổ mình nhói lên một cái. Hắn theo phản xạ vội vàng lấy tay bịt, thế nhưng động mạch đã đứt lìa, dòng máu nóng òng ọc tuôn trào. Đôi mắt hắn ta trợn trừng, trước khi chết chỉ kịp nhìn theo bóng dáng một người phụ nữ với thân hình cực kỳ nóng bỏng, chính là một trong số những cô gái nãy giờ đang run sợ, tai hắn cũng chỉ kịp nghe một tiếng leng keng nho nhỏ tạo ra từ chiếc kẹp tóc vừa rơi xuống nền đất lạnh. 

Đến khi đám đông thuộc hạ kịp phản ứng thì cô gái kia cũng đã lui về gần đến ban công phía bên hông, rồi tất cả lại thêm một phen há hốc khi cũng như gã vừa rồi, cô gái không chút do dự lao thẳng ra khoảng không chết chóc. 

Nếu nói vừa rồi là vị đặc nhiệm kia có chuẩn bị dù lượn trong trang phục khiến cả đám thán phục thì bây giờ, ai cũng cho rằng cô gái kia chính là tìm chết khi trên người chỉ có hai mảnh đồ bơi bé xíu. Cả đám nháo nhào lao tới muốn chứng minh điều ấy là đúng, thật ra họ nghĩ cũng chẳng sai, cơ thể cô gái đang rơi tự do và chẳng có bất kỳ thứ gì cứu vớt. Ngoại trừ… 

“Vút… Phụp…” 

Chỉ trong một đến hai cái chớp mắt, cánh diều mang theo nam đặc nhiệm lao vút tới, góc độ cực chuẩn rồi gọn gàng chộp lấy cơ thể đẫy đà kia, chỉ hơi loạng choạng lúc va chạm rồi nhanh chóng ổn định, lao đi vun vút, kết thúc một màn hành động kịch tính như trên màn ảnh. Một lúc sau, trên sân thượng tòa nhà mới ầm vang tiếng kêu gào, khóc thương cho gã đại ca giang hồ xấu số. 

Khung cảnh chuyển đến một bãi biển hoang vu, nơi một đôi nam nữ đang ôm nhiều thương tích trên người, khó nhọc bò trườn tìm đến nhau trên bãi cát vàng ươm. Họ không phải ai khác chính là hai sát thủ vừa tẩu thoát từ sân thượng của tòa nhà cao 81 tầng, những thiết bị đặc chế chỉ vừa đủ để giúp họ bảo toàn tính mạng. 

Mỗi nhiệm vụ được giao, là cả một ván cược bằng sinh mệnh, cố gắng vẫy vùng trong những điều kiện tối thiểu nhất. Làm gì có chuyện một người được trang bị tận răng có thể vượt qua hàng rào kiểm soát. Đám tội phạm đâu phải lũ ngu, bằng chứng là gã đại ca giang hồ vừa bị xử tử, hắn cực kỳ có đầu óc và cẩn thận, từ lâu đã tìm kiếm và bí mật nuôi dưỡng một kẻ thế thân có diện mạo giống hệt mình, thứ mà hắn gọi là bùa hộ mệnh. Cái bẫy mà hắn giăng ra phải nói là tinh xảo, nếu không có một kế hoạch chu toàn, tương kế tựu kế chấp nhận mạo hiểm bản thân, e là cái giá phải trả sẽ cực kỳ thảm khốc. Đúng vậy, đừng để phim ảnh đánh lừa, trong thực tế không có sự mạo hiểm nào là không phải trả giá cả, chỉ là cái giá ấy có đáng hay không mà thôi. 

Và với hai người lúc này, sau khi tự nhận định thương tích, họ đã biết mình có lời, tiếng cười ha hả đầy phấn khích rộn vang. Sau tràng cười ấy, người phụ nữ với chỉ đôi chút vải vóc trên người bỗng dưng chồm sang, nằm đè lên cơ thể người đàn ông bên cạnh. Da thịt cô ta lúc này đã nóng rực, gương mặt đỏ bừng cùng những hơi thở gấp gáp. 

Bất chấp cái mặn mòi từ nước biển còn đọng trên da thịt, cô gái không ngừng hôn hít, liếʍ láp khắp nơi trên gương mặt góc cạnh đầy nam tính ấy. Phía bên dưới, hạ bộ cô điên cuồng uốn éo, chà xát vào đũng quần người đàn ông, khiến nó nhanh chóng nổi cộm lên. Cô gái hôn hít một hồi liền nỉ non cất giọng: 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc