Phía bên Uyển Nhi. Sau khi kết thúc buổi học, cô trực tiếp tới tập đoàn Mộ Dung để bắt đầu làm việc.
Khi vừa tới nơi, bước vào thì căn phòng trống rỗng không thấy hắn đâu. Hỏi trợ lý thì anh cũng không biết. Không quá để ý đến, cô vẫn tiếp tục về chỗ làm việc của mình.
Nguyên một ngày, hắn không trở lại căn phòng vẫn thế chỉ mình cô làm việc. Nhìn về phía chiếc bàn ở trung tâm còn trống rỗng kia, vẻ mặt cô rầu rĩ.
Hắn có thể đi đâu. Không một câu nói không một tin nhắn. Biết mất không tung tích.
Đến tận khi tan làm, cô lúc này nhận được điện thoại từ cha cô.
- Alo, Uyển Nhi hôm nay chị con về rồi. Con có bận gì không, qua nhà mình dùng cơm luôn.
Giọng ông truyền qua điện thoại có vẻ vô cùng vui mừng.
Cô nhận được tin, mà cả ngực chết lặng. Chị kế cô về rồi, đây là nguyên do hắn không có mặt ở công ty cả ngày nay hay sao?. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuôi xuống trên gương mặt xinh đẹp. Những gì hắn hứa, chắc bây giờ đã quên chăng?.
Gạt nhẹ dòng nước mắt, cô nghẹn giọng à trả lời cha mình.
- Cha, hôm nay con còn có việc nên chắc không thể qua được. Mong cha thông cảm ạ.
Nói xong cô cũng tắt máy, thất thần đưa tay với lấy chiếc túi xách mà bước ra khỏi phòng làm việc. Trên đường đi từ trợ lý đến thư kí liên tục hỏi cô có chuyện gì nhưng cô không đáp.
Cô bây giờ đã không còn nghe được gì nữa. Trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh của hắn và chị cô đang tay trong tay ở cùng với nhau cười nói vui vẻ.
Hôm nay cô không muốn ngồi xe về nữa. Lê bước chân nặng chíu đi trên côn đường lớn, đông đúc người qua lại. Gương mặt thất thần không còn cảm xúc ai hàng lệ cứ thế rơi.
Đi ngang qua một tiệm cafe, cô muốn bước vào đẻ mua một ly thì bắt gặp hai thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở phía bàn sát cửa sổ. Cô gái với nụ cười dịu dàng, ngời đàn ông cử chỉ ân cần. Khiến cô chôn chân tại chỗ.
Đứng nhìn hai thân ảnh một lúc lâu. Khi ánh mắt đối phương gần phát hiện thì cô đã quay bước thật nhanh mà đi ra ngoài. Đứng nép bên cánh cửa của tiệm tâm cô chết lặng.
Đưa ánh mắt nhìn vào trong lần cuối, cô dứt khoát quay người rời đi. Đưa tay lấy ra chiếc điện thoại gọi cho Anh Thư.
- Alo, Thư Thư cậu tới đón mình được không. Hôm nay tớ không muốn về nhà.
Phía bên kia đầu dây, Anh Thư nghe giọng nói có chút kì lạ của bạn mình thì vội gặng hỏi:
- Uyển Nhi cậu có chuyện gì sao? Sao lại khóc? Cậu đang đâu mình qua đón cậu ngay.
- Tới đang ở đường X, cạnh quán cafe gàn công ty. Tới sẽ ngồi chờ cậu tại trạm xe bus gần đây.
Sau khi nói địa điểm cho Anh Thư xong, cô lê bước về phía trạm xe bus gần đấy. Ngồi thụp xuống trạm chờ, mặc kệ lời hỏi han của những người đi đường, hay những người tại trạm chờ. Cô vẫn im lặng, hàng nước mắt vẫn âm thâm rơi trên gương mặt xinh đẹp.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, Anh Thư cuối cùng cũng tới. Vội xuống xe chạy nhanh về phía cô mà dò hỏi lần nữa.
- Uyển Nhi cậu có chuyện gì vậy. Tại sao lại khóc ra nông nỗi này?
Nghe thấy giọng nói dịu dàng cùng chút lo lắng của Anh Thư, cô lúc này mới ngước gương mặt đẫm nước mắt của mình lên, ôm chầm lấy bạn mình mà nức nở.
- Hức… Anh Thư à, chị…chị mình…trở về rồi…hức…hức.
- Cái gì, cô ta trở về rồi. Không lẽ…không lẽ…chồng cậu…anh ta…
Không giám nói hết câu từ trong miệng mình. Anh Thư như chết lặng đi nhìn cô bạn mình khổ sở vì tình.