Thời gian cứ như vậy, thấm thoắt đã qua đi thêm một năm. Những tháng cuối năm này, trời vào đông nên rất rét.
Một năm vừa học vừa làm khiến cô có thêm rất nhiều kinh nghiệm trong việc kinh doanh. Bên cạnh hắn một năm, được tiếp xúc với nhiều khách hàng và đối tác lớn nhỏ. Học hỏi thêm cách giao lưu và nói chuyện cũng như cách bàn bạc với những khác hàng khó tính.
___________.
Tại tập đoàn Mộ Dung.
Hắn đang chuyên tâm cho công việc, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên chuông thông báo. Nhìn qua mình hình hiện hai chữ vợ yêu, hắn không nghĩ nhiều liền nhấc máy.
Khi hai đầu dây được kết nối. Hắn bàng hoàng mà dừng động tác tay còn lại đang ȶᏂασ tác trên bàn phím máy tính. Khẽ đưa nhẹ chiếc điện thoại ra nhìn lại dãy số đã gọi cho mình. Hắn vui mừng đứng bật dậy, ấm úng mà hỏi.
- Uyển…Như…là…là em…thật sao…em trở về rồi.
Hắn vui mừng không thôi, khi đầu dây bên kia lên tiếng xác nhận.
- Ừm…em về rồi. Em vừa về hôm nay, có thể gặp anh được không?.
- Được. Em đang ở đâu, anh tới gặp em.
Vừa nói xong, hắn liền đứng dậy đưa tay với chiếc áo khoác dài trên giá mà bước nhanh ra ngoài. Dường như với hắn bây giờ, không còn gì quan trọng bằng việc Cung Uyển Như trở về.
- Em đang ở nhà.
Cung Uyển Như khẽ cười, giọng nói dịu dàng mà trả lời hắn.
Nghe được địa điểm cần đến hắn đi nhanh ra khỏi phòng. Trợ lý Vương thấy hắn đi ra gọi cũng không trả lời, bây giờ hắn muốn đi gặp Uyển Như của hắn để hỏi về việc cô bỏ đi trước hôn lễ. Muốn hỏi cô vì sao lại bỏ hắn, giờ lại quay lại.
__________.
Nhà họ Cung.
Bà Trần Khả, biết tin hôm nay con gái trở về thì bà vui lắm. Cuối cùng con gái bà cũng về để lấy lại những gì vốn thuộc về cô. Ở nhà tự tay nấu những món ăn mà Uyển Như thích, gọi người làm dọn dẹp lại phòng cho cô.
Đứng mười giờ một chiếc taxi dừng ngay trước của của Cung gia, trên xe một dáng người xinh đẹp bước xuống. Mái tóc xoăn xõa dài phía sau, bà Cung vừa nhìn thấy đã chạy nhanh ra ốm chầm lấy cô gái trẻ. Miệng không ngừng trách móc.
- Đứa trẻ này, tại sao giờ con mới về. Bao nhiêu năm nay sống bên ngoài có khổ không?
Cô gái trẻ ôm lấy bà, miệng mỉm cười.
- Mẹ con rất tốt, giờ con đã về. Những thứ thuộc về con, con sẽ lấy lại hết kể cả Mộ Dung Phong, mẹ đừng lo.
Câu nói vừa dứt, phía sau tiếng phanh xe vang lên, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng có chút gấp gáp mà gọi với.
- Uyển Như, em về rồi. Bao năm nay, em ở bên ngoài chịu khổ rồi.
Chạy nhanh về phía cô gái, Mộ Dung Phong ôm lấy cô thật chặt. Hắn dường như sợ, rất sợ cô gái sẽ bỏ hắn đi lần nữa.
Cả hai ôm lấy nhau thật chặt. Nhưng cảm xúc và suy nghĩ mỗi người lại mỗi khác. Hắn thề sẽ không để mất cô gái này nữa. Còn Cung Uyển Như thì nở một nụ cười quỷ dị, trong đầu không ngừng suy nghĩ bước đi tiếp theo để dành lại hắn.
Bên này, bà Trần Khả cũng ôn tồn bảo cả hai hãy vào nhà trước. Con gái bà mới trở về, bà không muốn nó mệt.
- Hai đứa vào nhà trước đã, ta đã chuẩn bị xong cơm nước. Cùng vào nhà ăn đi.
- Vâng mẹ/dì.
Cả Cung Uyển Như và hắn cùng đồng thanh đáp lại.
Cả ba vui vẻ tiến vào phía trong nhà mà bắt đầu dùng cơm.