- Uyển Nhi, bình tỉnh chút. Nếu chị ta đã về thì cậu ly hôn với tên kia đi. Dù sao người mà hắn yêu là chị cậu mà.
Ôm chặt lấy bạn mình, cô nghẹn giọng.
- Mình biết, nhưng tình cảm mười mấy năm đâu thể nói bỏ là bỏ. Cậu biết mà, anh trai năm ấy là người giúp mình cố gắng sống tiếp tới tận bây giờ. Nhưng khi lớn lên có thể anh ấy đã quên mình thật rồi.
Anh Thư mở to mắt ngạc nhiên, dù đã từng nghe cô nhắc rất nhiều về anh trai nhỏ khi xưa đã hứa lớn lên sẽ cưới cô. Nhưng thật không ngờ được người anh trai sau khi lớn lên ấy lại là Mộ Dung Phong bây giờ. Khẽ đỡ cô dậy, dìu cô tiến về phía xe mà cất tiếng.
- Vậy hôm nay cậu tính sao?.
- Hiện tại mình chưa muốn về nhà.Cậu đưa mình đi dạo đi.
Cùng Anh Thư bước về phía xe, cô trả lời.
Yên vị trên xe xong, chiếc xe thể ȶᏂασ dần chuyển bánh rồi phóng đi mất. Chiếc xe đi đến một tiệm bánh ngọt lớn nhất thành phố.
Cả hai cô gái cùng bước xuống xe, tiến vào bên trong quán. Tìm một vị trí gần của sổ rồi ngồi xuống. Từ phía xa, một chàng nhân viên trẻ tiến lại mỉm cười và hỏi hai người.
- Quý khách, hai vị dùng gì ạ?
Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, là một chàng trai còn khá trẻ, chắc nhỏ hơn hai người họ một hai tuổi gì đấy.
Anh Thư nhìn vào menu rồi chỉ vào hai món bánh ngọt mà hai người thích.
- Cho mình một bánh Tiramisu và một bánh Macaron. Thêm một ly Espresso và một ly Cappuccino. Cảm ơn.
Đưa lại menu cho chàng trai, Anh Thư trả lời rồi nhẹ nhàng cười.
Khoảng hai mươi phút sau, đồ ăn và thức uống cô gọi đã được đưa lên. Cả hai cùng nhâm nhi món ăn và đồ uống mình yêu thích, cùng ngắm nhìn thành phố đang về đêm. Ánh đèn neon đang đần được thắp sáng phía bên ngoài, ánh đèn ấm áp nhưng lòng ai kia lại dần lạnh lẽo.
Anh Thư dắt cô đi khắp nơi, từ quán bánh ngọt rồi lại đi ăn lẩu, ăn kem, đi mua sắm. Đến tận mười giờ đêm, chiếc xe mới dừng trước của biệt thự mà của cô.
- Cậu vào nhà đi, chuyện hôm nay đừng suy nghĩ nữa nhé. Hãy sống cho mình là được rồi. Tên đàn ông kia nếu không biết trân trọng cậu thì hãy quên đi, cậu xinh đẹp như vậy. Lo gì không có người tốt hơn tên kia.
- Ừm mình biết rồi. Chào cậu nhé. bye bye.
Cả hai cùng chào nhau. Nhìn chiếc xe của Anh Thư dần khuất bóng, cô đẩy cửa bước vào bên trong nhà. Đã mười giờ đêm, nhưng ngôi nhà vẫn thế, chỉ có người làm còn đi lại bên trong. Nhìn thấy cô, Trương quản gia tiến nhanh lại, ân cần hỏi thăm cô.
- Thiếu phu nhân, cô về rồi. Sao hôm nay cô về muộn vậy. Thiếu gia đâu, cậu ấy không về cùng cô…?
Câu hỏi của bà còn chưa kịp hết thì điện thoại bàn lại reo lên. Cô nhìn bà rồi lại nhìn tới chiếc điện thoại, không cần hỏi cô cũng đoán ra người gọi điện là ai. Đã giờ này còn chưa về thì chỉ có thể là hắn gọi về báo cho quản gia đêm nay không về thôi. Còn đi đâu, cô không muốn đoán nữa.
Thở dài một hơi rồi nhìn quản gia rồi lên tiếng.
- Bác lại nghe điện thoại đi. Con hơi mệt, nên lên phòng trước đây ạ.
Cúi đầu lễ phép chào bà rồi cất bước tiến về phía cầu thang đi lên phòng đóng cửa lại.
Nhìn theo bóng dáng cô dần khuất trên cầu thang, bà khó hiểu mà nhíu mày. Nhưng rồi cũng nhanh chân chạy lại phía chiếc điện thoại bàn mà nhấc máy.
- Alo.
Sau khi hai đầu dây được kết nối, phía bên kia những tiếng ồn ào liên tục đập vào tai kèm theo giọng nói của người đàn ông.
- Quản gia, tối nay tôi có tiệc sẽ không về. Bà bảo với cô ấy hộ tôi.
- Vâ…ng…
Lời còn chưa hết, tiếng tút tút đã vang lên đều đều phía bên kia đầu dây