Cô nghe hắn nói xong mà trấn kinh. Hắn điên ư. Tại sao lại đối xử với cô như vậy. Cố gắng nhấn mạnh với hắn lần nữa.
- Người anh yêu là Cung Uyển Như không phải tôi, nếu anh cứ cố làm như vậy với tôi, anh không thấy có lỗi với chị ta sao?.
- Ha…đừng lôi Uyển Như ra làm lá chắn, vô ích thôi, em bây giờ là vợ hợp pháp của tôi. Chúng ta có xảy ra quan hệ thì pháp luật cũng không thể làm gì không phải sao.
Lời nói vừa dứt hắn đưa tay kéo mạnh chiếc cà vạt ra cột lấy hai tay cô đang bị nắm chặt trên đỉnh đầu mà cột vào ngăn kéo nơi cạnh bàn. Bắt đầu đứng thẳng người lên mà tháo từng chiếc cúc áo ra, vừa cởi vừa nói:
- Uyển Nhi à, em là vợ tôi, bây giờ tôi đói rồi, có phải em nên cho tôi ăn gì đó không?.
- Đồ ăn tôi để ở bàn kia, anh ăn thì lại đấy mà ăn, đừng làm xằng bậy.
Cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, cô nhìn hắn ánh mắt đầy căm hờn mà nói.
Biểu cảm bây giờ của hắn khiến cô sợ hãi. Gương mặt trở nên đen lại, hai mắt đỏ âu vì tức giận. Giọng cười cợt nhã, đôi mắt phượng thâm sâu khó lường, hắn đang nghĩ gì vậy chứ, chẳng lẽ yêu chị cô nhưng vẫn không muốn buông tha cô hay sao. Quá tham lam rồi.
Chống một tay xuống bên cạnh mặt cô, một tay đưa lên vuốt ve gương mặt xinh đẹp, đang có phần đỏ lên vì cố gắng vùng vẫy của cô, khẽ cúi người đưa lọn tóc của cô lên mà hít hà.
- Uyển Nhi, em biết không. Em rất đẹp, đẹp đến mức khiến tôi muốn ngay lập tức nuốt chửng em. Em khiến tôi không thể khống chế được mình, tuy nói là tôi yêu Uyển Như, nhưng cô ấy chưa bao giờ khiến tôi mất kiểm soát như em cả.
Vừa nói hắn vừa cúi xuống hõm cổ cô mà hít lấy hương thơm thuộc về riêng cô.
Di chuyển bàn tay xuống dần theo dọc cơ thể cô xuống tận cặp chân dài thon thả. Hắn nắm lấy một chân cô rồi đưa lên hôn xuống, khiến cô sợ hãi mà hét lên.
- Anh muốn làm gì tôi…buông tôi ra. Tên khốn.
- Em nói tôi là tên khốn ư. Vậy để tôi khốn nạn hơn cho em xem.
Buông ra câu nói ấy, hắn xoay người tiến về phía cửa phòng rồi khóa trái cửa lại. Bắt đầu di chuyển dần về phía cô đang nằm trên mặt bàn mà vùng vẫy.
Trực tiếp cúi người xuống mà xé rách chiếc váy đang mặc trên người cô quăng xuống đất. Khi trên người cô đã không còn một mảnh vải che thân, ánh mắt hắn không dừng di chuyển, ngón tay thon dài vuốt ve khắp mọi nơi trên người cô.
- Đừng…đừng như vậy…tôi van xin anh…van xin anh.
Uyển Nhi cố gào thét trong vô vọng khi nhìn thấy hành động của hắn.
- Không phải em rất thích được tôi làm như này sao Uyển Nhi, em nhìn xem thân thể em rất thành thật, nó luôn không từ chối tôi.
Uyển Nhi bất lực, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, cố gắng dùng chân mà cản lại hành động kia của hắn, nước mắt cô rơi ướt đẫm gương mặt xinh đẹp. Không ngừng lắc đầu để chối bỏ.
- Không, không phải. Là do anh ép tôi mà thôi.
Điệu cười của hắn càng thêm điên dại hơn, ngón tay trực tiếp đưa vào trong hoa huy*t trật hẹp mà khuấy đảo. Cơ thể áp sát vào cô mà hôn xuống đôi gò bồng căng mềm kia. Tay kia thì đưa lên bên còn lại mà xoa nắn kịch liệt. Ngực cô bị hắn hành hạ đến biến dạng.