Giọng nói của cô dần trở nên run rẩy hơn, cơn đau càng lúc càng nhiều. Dường như hắn đã mất kiểm soát rồi. Nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, cô không khỏi run rẩy hơn, ánh mắt hắn đỏ ngầu. Gân xanh vì tức giận mà nổi đầy quanh trán.
Hắn dần cúi xuống mà thì thầm vào tai cô, khiến cô sợ hãi.
- Nếu em đã muốn đi, thì phải xem em có bản lĩnh đó không đã?.
Sau câu nói đó, hắn cắn mạnh vào vành tai cô, rồi điên cuồng vùi đầu vào hõm cổ cô mà cắn mυ"ŧ. Mỗi nơi hắn cắn qua đều để lại dấu răng lớn, gần như đến chảy máu. Nhiều vết đã có vài giọt máu chạy ra.
Khi đã thấy thỏa mãn, hắn ngước gương mặt âm trầm lên nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch lên. Nhìn người con gái dưới thân nước mắt đang lăn dài trên má mà cúi nhẹ xuống liếʍ sạch những giọt nước mắt. Giọng nói mang theo khí lạnh mà nhắc nhở cô.
- Nếu em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, thì…
Vừa nói hắn vừa đưa tay nghịch nghịch lọn tóc rối trên vai cô. Nghe được một nữa thì không thấy hắn nói gì, cô lên tiếng hỏi:
- Thì sao?
- Thì tôi sẽ không bạc đãi em, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi sẽ yêu thương em. Cho em tất cả.
Hắn vẫn đưa tay nghịch nghịch tóc cô, môi mỏng nhẹ cong lên một đường cong dài rồi biến mất.
Đưa tay chạm tới những vết cắn trên cổ cô hắn lại nói tiếp:
- Còn nếu em không nghe lời, thì…không biết sẽ như thế nào đâu. Sao, ý em như thế nào?
Nói xong hắn đưa tay nâng nhẹ cằm cô lên khiến cô nhìn thẳng vào mặt mình. Hơi cúi nhẹ xuống mà chạm vào môi cô một cái.
Nhưng còn chưa chạm tới, cô đã nghiêng mặt đi hướng khác, muốn tránh đi nụ hôn kia của hắn. Khiến hắn đen mặt lại. Đưa tay bóp chặt lấy cằm nhỏ của cô mà khống chế, tiếp đó liền cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Ngấu nghiến nó như miếng thạch thơm ngon, hai tay cô bị hắn chế trụ trên đỉnh đầu. Chiếc lưỡi linh hoạt bắt đầu di chuyển vào trong, như lại bị hàm răng trắng của cô ngăn lại. Khẽ nhíu mày, bàn tay bóp cằm cô lại dùng thêm lực bóp chặt hơn khiến cô phải mở hai hàm răng ra.
Thuận thế, chiếc lưỡi của hắn nhanh chóng tiến vào mà tìm tòi chiếc lưỡi thơm tho kia. Cô bị hắn ép buộc mà nước mắt không ngừng tuôn trào trên gò má, trong miệng bị khuấy đảo liên tục khiến cô không thể nói được câu gì mà chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm…ưm” trong miệng.
Dù cho cố gắng bao nhiêu cũng thoát được sự kìm hãm của hắn, cô chỉ còn cách cắn thật mạnh vào môi khiến môi hắn bật máu. Bị cắn đau hắn lập tức buông đôi môi cô ra, ngước lên nhìn cô mà cau có.
- Em giám cắn tôi, xem ra đối với em như vậy quá nhẹ nhàng nhỉ?
Hắn lập tức rời khỏi người cô, đứng lên kéo mạnh tay cô theo phía sau. Hướng thẳng phía chiếc bàn làm việc, một tay kéo mạnh cô ngã về chiếc bàn ấy. Vì lực kéo mạnh khiến cô mất thăng bằng mà đập mạnh vào thành bàn.
Hắn sau khi ép cô lại phía bàn làm việc, thì đưa tay gạt hết tất cả đồ đạc trên bàn xuống dưới đất rồi nhấc bỗng cô lên ép chặt cô xuống bàn, ghì chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, chân chen vào giữa hai chân mà mà tách ra. Tức giận mà gằn lên.
- Em muốn anh điên lên mới chịu đúng không. HẢ.
- Anh…buông tôi ra, đừng làm tôi càng thêm ghét anh, hận anh hơn nữa.
Nhìn vào mắt hắn cô khó chịu mà lên tiếng.
Nhưng đáp lại, hắn chỉ ngữa mặt cười điên dại, đột ngột dừng cười hắn nhếch mép như nghe được chuyện hài, cúi thấp người hơn, một tay nâng nhẹ cằm cô mà nói:
- Hận tôi sao. Vậy em hận đi, hận càng nhiều càng tốt. Miễn là em ở cạnh tôi thì em thích hận như thế nào thì hận.