Cố Thừa Diệu chưa bao giờ bị người khác chặn họng không nói ra lời như hôm nay.
Người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt tái nhợt, nhưng lời nói ra lại là những câu tan nát cõi lòng.
Anh không ngốc, lại càng không đần. Mặc dù hôm qua uống say, nhưng vẫn có một chút ý thức.
,
Cơ thể nóng đến mức không giống bình thường, cảm giác say ở trên, lại cộng thêm dược tính, anh hoàn toàn mất khống chế.
Trên thực tế trước khi cơ thể đi đến giường, anh đã tìm từng căn phòng một trên hành lang bên ngoài rất lâu.
Chính là vì tìm Bạch Yên Nhiên.
Lúc đẩy cánh cửa cuối cùng ra, cơ thể đã hoàn toàn không thể kiềm chế nổi nữa.
Nên vào lúc nghe được tiếng trả lời rất nhỏ giống như nỉ non kia mới mất đi khống chế.
,
Bây giờ mới nhận ra, người anh đụng vào là một người không nên đụng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Đáng giận hơn chính là người phụ nữ hùng hổ dọa người, thái độ ác liệt trước mặt.
Cường bạo? Đúng là nực cười, anh đường đường là cậu ba nhà họ Cố mà cần phải đi cường bạo một người phụ nữ sao?
Càng đừng nói đến một người phụ nữ có tâm cơ, có thủ đoạn như thế.
,
Cho dù hôm qua anh không kiềm chế được, nhưng tại sao anh vừa uống mấy ly rượu đã mất đi lý trí, trêu ghẹo khiếm nhã như thế?
Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề? Anh nhất định sẽ làm rõ.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất là anh muốn biết rõ Yên Nhiên đã đi đâu.
Yên Nhiên, vừa nghĩ tới Yên Nhiên. Bàn tay đặt trên cổ Diêu Hữu Thiên của anh đột nhiên buông lỏng ra.
,
Nếu như không phải là ngày hôm qua không tìm được Yên Nhiên, sao anh có thể có chút quan hệ nào với người phụ nữ trước mặt được?
Rốt cuộc Yên Nhiên đã đi đâu? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
,
Trong lòng lo lắng cho Bạch Yên Nhiên khiến lúc này Cố Thừa Diệu cũng không có tâm tình đi truy cứu xem tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua là do người phụ nữ trước mặt thiết kế thế nào.
Vào lúc đối phương thu tay về, Diêu Hữu Thiên mở to miệng để hô hấp. Trong vòng một ngày, cảm giác bị người ta bóp chặt cổ hai lần liên tiếp thật sự không tốt chút nào.
,
Nhưng cô vừa mới thở hổn hển, bả vai đã bị người ta dùng sức nắm chặt.
Giữa trận tranh chấp vừa rồi, chăn đã sớm rơi xuống đất.
Phần cổ mịn màng của Diêu Hữu Thiên. Còn có bộ ngực trắng như tuyết kia, toàn bộ rơi hết vào mắt Cố Thừa Diệu.
Nhưng anh lại không có chút cảm giác nào, sức lực trên tay rất lớn.
,
"Người phụ nữ này, đừng để cho tôi biết chuyện này có liên quan đến cô. Nếu không ——"
Hơi dùng sức, Diêu Hữu Thiên chỉ cảm thấy bả vai sắp bị anh bóp nát. Người đàn ông này thật sự quá vô lễ.
Cố Thừa Diệu cũng không nói ra miệng phần sau của lời uy hiếp, anh chỉ dùng ánh mắt cực kỳ căm hận, khinh bỉ, chán ghét, thậm chí là hung ác để nhìn cô.
Bả vai Diêu Hữu Thiên bị đau. Nhưng trên mặt lại vô cùng thản nhiên.
Bướng bỉnh ngước mắt lên, không chút khách khí đối diện với con ngươi đen thẳm của người đàn ông trước mặt.
,
"Thưa ngài. Đương nhiên chuyện này có liên quan đến tôi. Bởi vì tôi nhất định sẽ kiện anh tội cường bạo."
"Cứ việc đi." Cố Thừa Diệu thu tay về cười lạnh, xuống giường nhặt quần áo rơi tản mác trên đất lên tùy tiện mặc vào: "Tôi cung kính chờ đợi bất cừ lúc nào."
Cho rằng dùng thủ đoạn này, anh sẽ khuất phục sao?
Người phụ nữ trước mặt thật sự ấu trĩ đến nực cười.
"Cứ chờ xem." Diêu Hữu Thiên ngồi dậy, không để ý đến việc mình không mảnh một mảnh vải che thân. Cho dù có có hơi lúng túng, có chút ngượng ngùng.
Về mặt khí thế, cô tuyệt đối sẽ không chịu thua người khác: "Tôi nhất định sẽ khiến anh ngồi tù."
,
Lúc này Cố Thừa Diệu đã khoác quần áo lên, trong lòng lo lắng cho Bạch Yên Nhiên. Khiến anh hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, vội vã đi ra ngoài, nhưng lại thấy ba mẹ mình đang đứng ở cửa.
Đứng cùng với bọn họ, ngoài Cố Thừa Kỳ ra, còn có một người người đàn ông cao lớn khác.
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn về phía mình hàm chứa thái độ thù địch mơ hồ. Cố Thừa Diệu không muốn để tâm. Lên tiếng chào hỏi ba mẹ xong, lập tức muốn đi tìm Bạch Yên Nhiên