Trong nháy mắt, Diêu Hữu Thiên cảm thấy tay mình đã sắp gãy rồi.
Những cảm xúc trong mắt người đàn ông trước mặt hiện ra không hề che dấu khiến cô hiểu rõ tất cả.
Thân thể rõ ràng là đau đớn, nhưng vẻ mặt cô lại đang cười.
,
Khuôn mặt vốn trắng nõn, bởi vì đau nên lại càng hiện ra vẻ nhợt nhạt. Nhưng không thể làm giảm bớt sự quật cường lộ ra trong mắt cô.
Ánh mắt đối diện trực tiếp với sự căm ghét trong mắt Cố Thừa Diệu, giọng nói của cô rất nhẹ: "Chẳng lẽ không phải sao?"
,
Lực đa͙σ trên tay càng thêm mạnh, cô lại nhếch khóe môi lên: "Anh nhân lúc ý thức của tôi mơ hồ để xâm phạm tôi, cưỡng ép phát sinh quan hệ với tôi, không phải cường bạo thì là gì?”
Cố Thừa Diệu hơi híp mắt lại. Người phụ nữ này thật đúng là răng bén lưỡi nhọn.
Ý thức mơ hồ? Cướp ép phát sinh quan hệ với cô ta? Khóe miệng Cố Thừa Diệu hơi nhếch lên: "Căn phòng này là phòng nghỉ để Cố thị mở cuộc họp hàng năm."
,
Hôm qua Cố thị họp hàng năm, ngoài đại sảnh mở tiệc rượu, cả tầng này, còn có phòng nghỉ của hai tầng trên, đều được Cố thị bao hết.
"Vậy thì sao?" Hiện giờ Diêu Hữu Thiên dám khẳng định, chắc chắn tay của mình đã tím bầm rồi. Sức lực của người đàn ông trước mặt lớn đến mức vượt quá cả tưởng tượng: "Trước hết mặc kệ là địa bàn của ai, anh không để tâm đến nguyện vọng của tôi, không có được sự đồng ý của tôi đã cưỡng ép phát sinh quan hệ với tôi là sự thật. Nói cách khác, hành động đó của anh chính là cường bạo."
Giọng nói của cô rất kiên định, mặc dù tay đau đến mức sắp gãy nhưng cô lại không có chút dấu hiệu yếu thế nào.
Tất cả đã xảy ra vào ngày hôm qua. Cho dù bây giờ cô có khóc cũng chẳng làm được gì. Điều cô cần là đòi lại công bằng cho chính mình.
"Tại sao cô không nói, cô thừa dịp tôi uống say bèn ngủ trong phòng nghỉ của tôi, sau đó định quyến rũ tôi?"
,
Sau tối qua, đương nhiên Diêu Hữu Thiên đã biết thân phận của người đàn ông trước mặt. Ngay từ lúc nói chuyện với những người kia, thỉnh thoảng có người sẽ dẫn dắt chủ đề câu chuyện đến người đàn ông trước mặt.
Cố Thừa Diệu. Đứng thứ tư trong nhà họ Cố. Còn được người ta gọi là Cố Tam thiếu.
Gia cảnh đãi ngộ, diện mạo xuất chúng. Chứ đừng nói đến tuổi còn trẻ đã thoát khỏi gia đình tự mình lập nghiệp. Hơn nữa thành tích rất nổi bật.
Vốn là con cưng của trời, lại đạt được mọi thứ quá sớm, quả thật là có cái vốn để kiêu ngạo.
,
Cũng khó trách vào mấy lần chạm mặt trước, anh ta năm lần bảy lượt cho rằng mình có ý đồ xấu với anh ta.
Người đàn ông như thế, đúng là có thể khiến phụ nữ chạy theo như vịt. Nhưng trong số những người phụ nữ đó không bao gồm cả cô ——
,
"Tôi thừa dịp anh uống say? Sau đó quyến rũ anh?" Diêu Hữu Thiên nhếch đuôi mày lên cao, không che giấu vẻ cười nhạo trên mặt mình chút nào.
Muốn châm chọc người khác cũng không phải là chỉ có anh biết: "Tôi quyến rũ anh... thì anh sẽ để tôi quyến rũ sao? Dùng uống rượu say làm cái cớ, tùy tiện uống chút rượu thì váng đầu sao? Tâm trí rối loạn à? Tại sao không nói rằng ý chí của chính anh không kiên định. Bản thân mình không có phẩm hạnh, ti tiện."
Từ phía sau còn chưa nói hết, Cố Thừa Diệu đã kéo bàn tay to ở cổ tay cô rồi tiện thể xoay một cái, cơ thể Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa bị đè ở trên giường.
Tay của anh lại đặt trên cổ cô: "Người phụ nữ này. Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?"
,
"Anh dám. Đương nhiên là anh dám." Nơi cổ họng truyền đến cảm giác hơi ngạt thờ. Mặc dù vậy, Diêu Hữu Thiên cũng hoàn toàn không chịu khuất phục: "Có điều cho dù anh giết tôi rồi, cũng không thể thay đổi được sự thật anh đã cường bạo tôi, càng không thể thay đổi được sự thật anh là một kẻ ti tiện không có phẩm hạnh, đã làm chuyện sai trái còn tự kiếm cớ cho mình."
Cần cổ cứng lại. Câu nói kế tiếp của Diêu Hữu Thiên cũng không phát ra được nữa.